Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 47


Thư ký Hạ nói 3 phút thì quả thật là 3 phút thật, nhưng người đón Mục Hy lên không phải là anh ta mà là một cô trợ lý trong các trợ lý của Triệu Thần Huân.

Còn về phần thư ký Hạ lần đầu tiếp đón đã thất hẹn với bà chủ thì đang đau khổ nghe ông chủ phê bình dự án đến máu chó đầy đầu trong phòng họp.

Mục Hy được cô trợ lý kia đưa vào phòng khách ngồi đợi còn rất lịch sự mà bê trà bánh lên tiếp đãi cô.

Mục Hy mỉm cười yên tĩnh ngồi đó cũng không có ý tháo khẩu trang xuống chứ đừng nói là động đến trà bánh.

Dù sao cô cũng là người trong showbiz đầy phức tạp nên cũng không có ý định để người khác biết cô đến tìm Triệu Thần Huân để tránh người ngoài bàn tán dị nghị anh.

Nhưng cô nghĩ như thế thì cũng không phải người khác cũng nghĩ như vậy.

Tần Tịch Vân nghe đồng nghiệp nói thư ký Hạ đặc biệt cho người xuống đón một cô gái thần bí đi lên chờ trong phòng khách.

Không hiểu sao cô ta lại nhớ đến ngay cô gái lần trước đột ngột xuất hiện ở công ty cho nên đã bỏ hết việc trên tay đi qua nhìn một cái.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Tần Tịch Vân lần nữa nhìn thấy cô gái kia một thân bịt đến kín mít ngồi đó.


Nhớ đến Triệu tổng thường ngày trầm ổn nghiêm nghị không gần nữ sắc vậy mà hôm đó lại rất dịu dàng mà nắm tay cô gái kia rời đi.

Thoáng chốc sự ghen tị và không cam lòng nổi lên trong đáy lòng Tần Tịch Vân, cô ta lạnh mặt đi vào nghiêm giọng nói:
"Làm người còn che che giấu giấu, là thật không có mặt mũi để ra ngoài gặp người hay sao?"1
Mục Hy đang vui vẻ ngắm nhìn hộp cơm trong tay nghe thế thì không khỏi ngước mắt liếc nhìn người không mời mà đến đang khoanh hai tay trước ngực ngạo nghễ nhìn mình.

Mục Hy khẽ chớp mắt một cái nhíu nhíu mày, người phụ nữ này từ đâu chui ra vậy?
"Cô đang nói tôi sao?"
Tần Tịch Vân khinh thường hừ một tiếng, hỏi ngược lại Mục Hy.

"Ở đây còn có người quái dị hơn cô sao?"1
Mục Hy nhướng mày không khỏi kiểm tra lại một lượt quần áo trên người mình, lành lạnh nói:
"Tôi mặc đủ quần đủ áo, con mắt nào của cô nhìn ra quái dị?"
"Quái dị hay không sao cô không nhìn kỹ lại một chút đi, ra ngoài còn che đậy như thế nhìn vào còn tưởng tình nhân được bao nuôi không dám ló mặt ra đường đấy!"
Tần Tịch Vân không hề cảm nhận ra được ý lạnh trong lời nói của Mục Hy mà vẫn khinh thường châm chọc.

Dưới lớp khẩu trang Mục Hy khẽ lạnh lùng cong khoé môi, thì ra ở trong số những trợ lý và thư ký của Triệu Thần Huân lại còn có người xấc xược như thế.

Phải nói cho dù hôm nay ngồi ở đây không phải là cô mà chỉ là một người bình thường nào khác.

Chỉ cần do đích thân cấp trên mời đến phòng khách chờ thì thân làm cấp dưới như cô ta vẫn phải giữ đúng mực mà lịch sự tiếp đãi, nào có bộ dáng đến khiêu khích thế này.

Tần Tịch Vân bị Mục Hy nhìn chằm chằm mà sống lưng không khỏi lạnh toát, cô ta có chút lúng túng mà tránh đi ánh mắt Mục Hy.

Lại đột nhiên nghe cô nhàn nhạt nói:
"Đây là sự chuyên nghiệp của nhân viên tập đoàn Triệu thị có tiếng là tuyển chọn người khắc khe đó sao? Nhìn dáng vẻ huênh hoang này của cô tôi thật nghi ngờ cô là đi cửa sau để vào công ty đó."
Sắc mặt Tần Tịch Vân thoáng chốc tái mét, cô ta kiêu căng là thật nhưng trước giờ đều biết kiềm chế tính tình, chỉ là hôm nay không hiểu sao gặp được Mục Hy lại khiến đáy lòng cô ta dấy lên hồi chuông cảnh báo nên không nhịn được đến gây sự.

Nghe Mục Hy chất vấn nghi vấn về năng suất làm việc của bản thân, Tần Tịch Vân không cam tâm đáp lại.


"Cô thì biết cái gì đừng ở đó nói hưu nói vượn!"
"Vậy thì cô cũng ngậm miệng lại cho tôi, nếu còn không biết điều có tin tôi tát vào mặt cô hay không!"
Mục Hy cũng không lép vế mà lạnh lùng quát lên, khí thế mười phần nhất thời khiến cho Tần Tịch Vân cứng họng.

Cô vốn còn rất háo hức chờ đợi Triệu Thần Huân nhưng không biết ở đâu chui ra người phụ nữ làm cho người ta chướng mắt này, nhất thời chút mong đợi hiếm có liền bị cô ta làm cho mất hứng.

Triệu Thần Huân bên này trải qua một cuộc họp dài mà hiệu quả lại không được như ý muốn lắm nên có chút phiền não nhíu mày ngồi ở đó vẫn chưa rời đi.

Thư ký Hạ ở một bên nhìn mà không khỏi thấp thỏm, anh ta ngồi trên ghế da mà cứ như ngồi trên đống than cứ nhích cái mông tới lui không ngừng.

Động tĩnh do thư ký Hạ gây ra cũng không nhỏ, Triệu Thần Huân có muốn làm ngơ cũng khó khẽ liếc mắt nhàn nhạt hỏi:
"Cậu nôn nóng như thế là có chuyện gì? Cả buổi cứ mất tinh thần!"
Thư ký Hạ có oan mà không thể nói, hậm hực nhìn Triệu Thần Huân.

"Bà chủ đến được một lúc rồi, ngài cứ ở đó cau có sao tôi không bồn chồn cho được?"
Triệu Thần Huân vốn đang nhắm mắt đưa tay xoa thái dương, nghe thế thì không khỏi mở toang hai mắt vội hỏi:
"Cậu nói ai đến?"
"Bà chủ, vợ ngài đến..."
Thư ký Hội còn chưa nói hết câu đã thấy ông chủ khi nảy còn nói mình nôn nóng hiện tại không hề chú ý hình tượng mà lao ra khỏi phòng họp.

"Ai nôn nóng hơn ai? Ngài có giỏi thì nói lại đi!"1
Thư ký Hạ bất mãn hét lên với cánh cửa đã không còn ai kia.


Triệu Thần Huân gấp gáp chạy lên tầng 30 ngay cả thở lấy hơi cũng không kịp mà lao thẳng đến phòng dành cho khách.

Nhưng ai ngờ được chưa đi tới đã nghe cô gái nào đó lạnh giọng quát muốn ai đó ngậm miệng lại.

Anh hơi nhíu mày vội sải chân bước vào phòng đã thấy ngay Mục Hy một thân quần áo kín mít ngồi đó, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng tràn đầy tức giận trừng mắt với Tần Tịch Vân.

"Có chuyện gì ở đây?"
Trong không khí dằn co bỗng có người thứ ba xuất hiện Tần Tịch Vân vội lấy lại tinh thần, nhìn thấy là Triệu Thần Huân đến thì không khỏi cụp đuôi làm mèo ngoan.

"Triệu tổng, là tôi tiếp đón không chu toàn khiến cho vị tiểu thư đây mất hứng ạ."
Tần Tịch Vân không ngu mà còn tỏ ra vênh váo ở trước mặt Triệu Thần Huân, cứ thế nhận lấy hết lỗi về phía mình như thế ngược lại hiện rõ sự lớn thế của Mục Hy.

Mục Hy nhìn một màn này mà không khỏi cười lạnh liếc nhìn người vừa tới kia, xem ra không phải cấp dưới huênh hoang xấc xược mà là Triệu Thần Huân trêu hoa ghẹo nguyệt.

Triệu Thần Huân vốn nhíu mày nhìn hai người nhất thời bị ánh mắt Mục Hy lia tới lại tự nhiên cảm thấy sau gáy hơi lạnh.1.

Bình Luận (0)
Comment