Hai người cứ như vậy đi đến cuối đường, cũng không lâu lắm, đã đến trước cổng tiểu khu nhà Giang Tiêu Nhiên.
Cô lấy găng tay đeo cho anh:
- Được rồi, em về đây, anh cũng mau về đi, nhớ làm bài tập.
Anh cúi đầu “Ừ” một tiếng, buông tay cô ra.
Cô đi về phía trước hai bước, đột nhiên cảm thấy có người phía sau lôi kéo tay về, cô bị xoay người, khuôn mặt đụng vào ngực anh. Anh trực tiếp đem cả người cô ôm vào ngực.
Anh ôm cô một lúc lâu.
Hai người không ai nói chuyện, cũng không có động tác gì, một tay anh nắm lấy cổ tay cô, một tay dán ở sau cổ của cô, hình như anh thích nhất là cái cổ này.
Mũi của cô đầy ắp mùi vị của anh, mùi vị của tuổi trẻ mà hào hùng, giống như nước chảy từ tuyết, như cây được nước mưa giội rửa.
Cô vòng tay ôm lấy hông anh, chôn ở bộ ngực anh, nói:
- Sao vậy, luyến tiếc em à?
Anh lùi ra sau một chút, mắt dưới đêm tối càng thêm trong trẻo, anh nhắm mắt lại, dựa vào môi cô.
Cô nhắm mắt theo bản năng, cảm giác hơi thở của anh đang đến gần, cuối cùng hôn lên gò má cô. Ngay sau đó, anh dán vào vành tai cô, nhẹ giọng nói:
- Ngủ ngon!
???
Trêu chọc cô?
Cô không cam lòng tỏ ra yếu thế, thừa dịp anh sắp rời khỏi, cô ôm lấy mặt anh, nắm lấy cằm anh, sau đó lướt qua, ghé vào tai anh, cười to.
- Ngủ ngon nha đại huynh đệ!
…
Cô chạy vắt chân lên cổ vào nhà, chạy được nhiều bước mới dừng lại.
Tuyết rơi.
Cố Dư Lâm trong trời tuyết, Cố Dư Lâm trong tạp chí, Cố Dư Lâm trong MV, Cố Dư Lâm trong mắt cô. Những hình ảnh cứ lượn lờ trong tâm trí cô.
Cố Dư Lâm, của cô.
Lúc làm bài tập, cô nhìn chằm chằm mình trong gương, bắt đầu cảm thán.
Rõ ràng ngũ quan không có gì thay đổi, nhưng khóe mắt và lông mày như thêm duyên dáng linh động. Nói yêu đương với người tuyệt vời như vậy, thực sự là một chuyện vui lớn của đời người.
Làm xong bài tập, hai người bắt đầu nhắn tin, nhắn tới nhắn lui, Giang Tiêu Nhiên nhịn không được, cứ như vậy mà ngủ. Sáng thứ hai bị đồng hồ báo thức đánh thức, trong tay còn cầm tay điện thoại di động.
May mắn là bên kia Cố Dư Lâm cũng đoán ra cô đã ngủ, không nhắn tin nữa.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn giấy dán đếm ngược thời gian trên tủ đầu giường, còn ba ngày nữa sẽ tới tháng thi.
Ở lại ban 10? Hay là cố thi thật tốt?
Lúc thức dậy, nhìn thấy mẹ đã thức dậy làm bữa sáng cho cô. Trong khi cô đang ăn mì thật ngon, mẹ Giang hỏi cô:
- Gần tới tháng thi đúng không con?
Cô ngẩng mặt, vừa ăn vừa đáp:
- Dạ.
- Lần trước kiểm tra không tốt do sức khỏe, lần này phải phát huy thật tốt. Nếu không, ba con đã uổng công đưa con tới Đức Cao rồi.
Cô gật đầu, tâm trạng phức tạp, ăn mì cực nhanh.
Thời gian học ở ban 10, ba mẹ rất lo lắng cho cô, lúc đầu không tự chủ chuyên tâm làm bữa ăn sáng cho cô, sợ lo lắng của mình làm thành tích của cô giảm xuống, quan tâm rất nhiều tới cô.
Hôm nay đi học, cô có chút lực bất tòng tâm.
Hàng ngày làm nũng cùng Cố Dư Lâm, anh còn cho cô sửa bài tập của anh.
Thực ra anh học rất nhanh, chỉ là lúc trước thiếu căn bản, chỉ cần dạy căn bản cho anh, là anh sẽ học rất tốt.
Cô nghe được anh hỏi:
- Không vui? Vì cuộc thi sắp tới?
- Ừm, mẹ em… muốn em thi thật tốt.
Anh không thèm để ý:
- Vậy phải thi thật tốt, đừng ở lại chỗ này, chỗ này em sẽ không học hỏi được nhiều.
- Có thể, nhưng còn anh?
Tình yêu bị chia cách bởi hai ban, nghe thật thê lương.
Anh vò tóc cô:
- Em chờ anh đi, anh sẽ rất nhanh đến.
Anh chính là loại người, không làm là không làm, nếu có ngày lập mục tiêu, nhất định sẽ hoàn thành.
- Thực sự sao?
Cô vô cùng vui sướng:
- Tốt, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội, thời gian giữa các lần thi rất ngắn, kiểm tra một tuần hai lần, anh nhất định có thể chuyển ban.
Nghĩ như vậy, cô hưng phấn:
- Vậy cuối tuần em dạy kèm thêm cho anh ở thư viện nha.
Anh gật đầu, lại gần, thấp giọng hỏi cô:
- Vậy thì anh có phần thưởng nào không?
Cô cười tủm tỉm:
- Đợi xem kết quả của anh sau này thế nào.
Khi hai người đang nói chuyện, Lý Gia Viên ôm chồng sách bài tập đi tới, theo chân bọn họ, nói:
- Hai người nhìn xem, trên bài thi này tự nhiên lại có nhiều dấu chân như vậy.
Giang Tiêu Nhiên phản ứng nhanh:
- Đây không phải là…
- Cái gì? - Cố Dư Lâm hỏi.
- Lần hai chúng ta đi tìm điện thoại, gặp phải bảo vệ đi tuần tra, lúc anh kéo em vào văn phòng, em đã đạp trúng…
Lý Gia Viên tấm tắc kêu:
- Chơi đùa trong văn phòng à, tốt, rất sáng tạo.
Cuối tuần hai người đi thư viện ôn thi.
Cô sắp xếp một bộ bài thi cho Cố Dư Lâm, chính mình cũng ở bên cạnh làm bài, Cố Dư Lâm làm xong, so kết quả cũng không khác nhiều lắm.
Sửa những câu sai cho anh, đã tới giờ trưa.
Cố Dư Lâm mệt mỏi, đầu tóc bù xù dựa vào cổ cô, tay cô vỗ vỗ sau lưng anh, vỗ một chút, phát hiện chiếc ví của anh nằm trên bàn. Cô cầm lấy, mở ra xem, có tấm hình được kẹp bên trên.
Tâm hình kia giống như mới bỏ vào, nhưng hình như là hình đã cũ, là ảnh khi anh còn bé.
Trông hình anh tầm 8 tuổi, cắt kiểu đầu dưa hấu, hai chân chụm lại, tay khoác lên đùi, nhìn máy chụp hình mà cười thông minh.
Tấm hình này cô chưa từng thấy qua.
Cô đưa ngón tay vuốt nhẹ góc tấm hình, lại dùng ngón tay che đi nửa dưới khuôn mặt anh, chỉ còn đôi mắt lộ ra. Đôi mắt này vẫn đẹp như vậy.
Đầu anh cọ cọ trên cổ cô, anh hất cằm lên, khàn khàn nói:
- Đừng xem hình, người thật đây này.
- Ôi chao - Cô đẩy đẩy bả vai:
- Khi bé, anh ngoan như vậy à?
- Xem ra dáng vẻ rất giống có thành tích tốt.
Có lần nói chuyện phiếm, Lý Gia Viên có nói:
- Lúc mới học trung học thành tích của cậu ta rất tốt! Nhưng sau đó không biết vì sao, không thèm học nữa.
Giang Tiêu Nhiên hỏi nguyên nhân, anh ta xua tay:
- Bạn đừng hỏi mình, bạn tự mình hỏi cậu ta đi.
Giang Tiêu Nhiên muốn hỏi, có thể có vấn đề gì đó.
Cố Dư Lâm trả lời:
- Trước đây thành tích khá tốt.
- Về sau tại sao không lo học?
- Trong nhà xảy ra chút việc.
Anh chỉ nói một câu, liền cầm ví tiền về, bóp gò má cô:
- Đi thôi, đi ăn cơm.
Anh không muốn nói, cô cũng không muốn tra hỏi, cần cho đối phương chút không gian.
Chuyện này, cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Lần thi kia cũng tới hạn.
Nếu Cố Dư Lâm lấy cô làm mục tiêu, thành tích của cô phải từ ban trung bình đến ban cao trở lên.
Lần thi này không quá khó khăn, Giang Tiêu Nhiên đoán chừng một chút, Cố Dư Lâm có thể tiến lên ban 9.
Quả nhiên, thành tích vừa có, anh ở ban 9, cô về ban 6.
Ngay sau khi có kết quả, mọi người liền chuyển về lớp của mình.
Giang Tiêu Nhiên chậm rãi thu dọn đồ đạc, lưu luyến không rời nhìn Cố Dư Lâm,
Khăn quàng cổ đang nhét trong túi xách nhưng bây giờ túi xách không chứa nổi, một góc khăn lộ ra ngoài, Cố Dư Lâm thuận tay nắm lấy một góc, rút ra, kéo thẳng rồi quấn quanh cổ cô, cuối cùng còn buộc chặt một cái.
Cổ cô hơi vướng, có chút khó chịu:
- Sao vậy?
Anh chậm rãi giải thích:
- Buộc chặt em lại.
… Chẳng biết tại sao làm Giang Tiêu Nhiên nghĩ tới từ “khóa trinh tiết”?
- Làm gì vậy, còn cho là chúng ta sẽ đường ai nấy đi à?- Cô cười: - Hai tuần sau, chẳng phải anh sẽ nhanh chóng đuổi theo à?
- Được rồi, được rồi.
Lý Gia Viên cắt lời:
- Nhanh lên, đi ban 6.
Có thể Lý Gia Viên bị hai người họ kích thích, thời gian này rất hăng hái học tập, thi được ban 6, bây giờ đang rất nóng lòng đến ban 6 tìm Triệu Gia Ánh.
Cố Dư Lâm trong lòng đã có dự tính, gật gật đầu.
Nếu anh ấy chăm chỉ học tập, cái gì mà không đứng đầu?
Cố Dư Lâm giúp Giang Tiêu Nhiên ôm sách đến ban 6.
Vừa bước một bước vào cửa lớp, Giang Tiêu Nhiên cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình. Người phát ra ánh mắt này đang dựa vào ghế, khủyu tay chống lên mặt bàn, ánh mắt phóng đãng.
Khi không cười, mắt anh ta hơi nhếch lên, khi cười rộ thì càng phóng túng, nổi bật con người kiêu ngạo kia.
Hạ Nguyễn lại thi được Ban 6?
Quả nhiên cô thấy được không khí bên cạnh Cố Dư Lâm lập tức lạnh xuống.
Đáng sợ hơn là, thầy chủ nhiệm ban 6 đều tự mình sắp chỗ ngồi, mà lần này cô bị sắp đến… ngồi ngay trước mặt Hạ Nguyễn.
Ngay sau đó, mắt quét sang người ngồi cạnh, Giang Tiêu Nhiên cảm thấy muốn nghẹt thở.
Từ Ngưng đang cúi đầu viết bài, nhưng có thể nhìn ra vành tai đỏ hồng, không biết là vui mừng hay ngấm ngầm chịu đựng.
Cái này...
Về việc Từ Ngưng thầm mến mình, Cố Dư Lâm không hề biết hoặc có lẽ là dù biết thì anh cũng cảm thấy không có quan hệ gì. Với anh, chuyện đáng quan tâm nhất là Giang Tiêu Nhiên sẽ ngồi trước Hạ Nguyễn.
Anh đi tới, dọn dẹp sách giúp cô, lại nghiêng đầu hỏi:
- Còn thiếu gì không?
- Được rồi, được rồi.
Cô đẩy anh.
- Sẽ vào tiết ngay đó, anh mau trở về đi.
Ở trước mặt Từ Ngưng, cô luôn cảm thấy có chút áy náy, không rõ vì sao. Có thể trong cuộc sống của cô, đã gặp rất nhiều cô gái như vậy, cô gái trầm mặc, không được mọi người chú ý, khiêm tốn mà cố chấp thể hiện tình yêu của mình, giống như chiếc thuyền tìm bến, nhưng không thể tiếp cận bờ bến kia.
Bởi vì cơ hội đó đã bị Giang Tiêu Nhiên lấy đi.
Cuối cùng Cố Dư Lâm dọn sách giúp cô xong, lúc này mới “giống như vô ý” mà nắm… khăn quàng cổ của cô một cái:
- Buộc chặt không?
Cô nhịn cười không được:
- Chặt rồi, đặc biệt chặt, cổ không chuyển động được luôn.
Anh hài lòng nói:
- Anh đi đây, trưa gặp.
Sau khi Cố Dư Lâm đi, bầu không khí có chút kỳ lạ.
May mắn là Triệu Gia Ánh và Lý Gia Viên ngồi cách đó không xa, hai người thường dùng ánh mắt trao đổi, làm Giang Tiêu Nhiên chú ý.
Phân tâm một lúc, khoảng 3 giây đồng hồ! Lúc Giang Tiêu Nhiên nhìn về bảng đen, không biết thầy giáo số học đang nói cái gì.
Số học, thực là môn học có duyên với cô.
Có thể thấy cô giật mình khá lâu, Từ Ngưng trực tiếp đem vở ghi chép của mình đưa qua, vẽ lên đó một cái:
- Bạn bỏ sót bước này chưa viết này.
Giang Tiêu Nhiên nhìn công thức đó, lúc này mới hiểu, vội vàng cảm ơn:
- Thì ra là vậy, bạn ghi chép thật cẩn thận.
Từ Ngưng đáp lời, đến khi tan học, nhỏ giọng hỏi cô:
- Hai người ở chung một chỗ sao?