Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Chương 13

Sau khi từ đồn cảnh sát đi ra Dương Phàm cùng Ngọc Nhi về kí túc xá còn hắn thì quay trở về biệt thự,vừa mở cửa đã thấy chị hắn ngồi coi phim tình cảm,lúc này trong nhà cũng không có ai hắn tiến lại gần vòng tay ra nắm lấy cặp ngực của nàng mà bóp(hắn cảm nhận được độ mềm của bộ ngực)do nàng mặc áo rộng,hơn nữa nàng lại không có mặc nội y.

nàng hốt hoảng nhảy dựng lên ngoảnh mặt lại thì đó là Dương Phàm nàng nói"tiểu quỷ em là mèo sao,đi không có tiếng động vậy".

"đâu có đâu tại chị xem chăm chú quá nên mới không nghe thấy đó thôi"Dương Phàm mặt tỉnh bơ nói.

"tối hôm qua em đã đi đâu mà chị gọi,lại không được,còn nữa em trở lên háo sắc từ bao giờ thế"nàng nghiêm mặt nói.

hắn ghé vào tai nàng nói"nếu như chị muốn biết cũng được,nhưng phải cho em sờ ngực một cái".

nói xong hắn chạy lên phòng của mình,còn Dương Nguyệt thì đỏ mặt nhưng không có nét gì là giận cả.

Bên trong một quán bar của một thành phố khác,bên trong có một gã khoảng 35 tuổi,trên mặt hắn có một vết sẹo lớn nhìn hắn rất hung dữ,hắn đang ngồi uống rượu thì bên ngoài có một tên chạy vào hắn nói vào tai của hắn chuyện gì đó,đột nhiên hắn tức giận bóp vỡ cái cái cốc,hắn đứng dậy nói"mày đi triệu tập tất cả về đây cho tao".(tên đó cung kính gã trung niên rồi rời đi).

Buổi tối hôm đó Dương Phàm cũng không có làm gì,ngồi ăn cơm cũng chỉ có hắn vs Dương Nguyệt.(vì biệt thự này chỉ có hai người Dương Phàm và Dương Nguyệt ở còn hai vợ chồng Dương Thiên thì ở khu biệt thự khác).ăn xong Dương Phàm quay lại phòng của mình nhắm mắt nằm vật vờ ở trên giường.

khoảng 11 giờ Dương Nguyệt mở cửa phòng,Dương Phàm đang nằm trên giường,hít thở rất đều,rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ,đến mép giường nàng ngắm nhìn khuôn mặt đó.

-Tiểu Phàm em thật sự đã thay đổi rồi.

Nàng cúi xuống đặt nụ hôn lên má hắn đột nhiên eo thon bị xiết chặt,nàng ngã xuống giường.

- Á......

Nàng kêu lên một câu duyên dáng,nàng khẽ vùng vẫy:

- Tiểu Phàm,em còn chưa ngủ sao?thả chị ra.

Dương Phàm không có phản ứng,nàng nhìn kỹ lại,cuối cùng xác nhận Dương Phàm vẫn còn đang ngủ,động tác vừa rồi chỉ là vô thức.

- May quá!

Nàng khẽ thở ra một hơi, nàng khẽ nắm chặt tay Dương Phàm, cố gắng thoát khỏi lồng ngực của hắn. Nhưng sau nhiều lần cố gắng thì nàng cũng bỏ qua, vì nàng phát hiện ra mình khó thể thoát khỏi.

Từng luồng khí tức mát lạnh từ trên người Dương Phàm bùng ra, điều này làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái. Bây giờ đã hơn mười một giờ, nàng đã cảm thấy buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ dần kéo đến, trong lúc này nàng nằm ngủ trong ngực của Dương Phàm.

Thật ra Dương Phàm còn chưa ngủ, có mỹ nữ đến ngủ cùng hắn làm sao để cho nàng thoát ra dễ vậy được.

Một giấc ngủ đến tám giờ sáng, lúc này Dương Phàm mới tỉnh lại.

Bộ ngực cao vút của Dương Nguyệt phơi bày trước mặt hắn.

Hắn nắm lấy bộ ngực, dùng tay xoa nắn, độ co dãn rất tốt, vì vậy tiếp tục xoa nắn thêm.......

- Á......

Tiếng kêu duyên dáng vang lên bên tai.

- Dương Phàm, em thả chị ra.

Một âm thanh thẹn thùng truyền vào tai Dương Phàm.

Dương Nguyệt nằm trong lòng hắn, mà lúc này hắn vẫn đang giữ lấy vị trí cao ngất của Dương Nguyệt, ba lần thử độ co dãn ở nơi đó, hơn nữa trên người hắn còn có một bộ vị cứng ngắc ép lên khe mông của nàng.

lúc này cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, gương mặt và chiếc cổ đều đỏ bừng, nhưng nàng không dám cử động, vì chỉ cần nhúc nhích sẽ có thêm những tiếp xúc thân mật với cậu em trai. Vì vậy nàng chỉ biết ngoan ngoãn nằm chờ, chờ Dương Phàm sẽ buông ra.

- Chị Nguyệt, tại sao chị lại nằm ở trên giường của em vậy.

Dương Phàm đột nhiên nói ra một câu.

Dương Nguyệt rất muốn quay mặt lại trừng mắt nhìn hắn, hai tay hắn vẫn còn để trên ngực mình, chốc chốc còn xoa nắn vài lượt. Còn một thứ gì đó đang kẹp chặt nơi khe mông làm nàng càng thêm đỏ mặt như trái gấc.

- Tiểu Phàm, đã hơn tám giờ, chúng ta nên thức dậy đi chị còn phải đến công ty.

Nàng dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói.

- Ủa, đã trễ vậy sao?

Dương Phàm đột nhiên kinh hoàng, hắn nhảy dựng người lên, sau đó lập tức xuống giường.

Ma chưởng tràn đầy độ nóng đã rời khỏi người, nàng đột nhiên sinh ra cảm giác trở về hư không, nhưng ngay sau đó nàng lại mắng chính mình:

- Dương Nguyệt ơi Dương Nguyệt, mày đừng quá mơ mộng xuân cảnh, đến em trai mày mà mày cũng nghĩ đến được, sợ rằng nếu có lần sau chắc mày sẽ làm chuyện đó mất.

- Nguy rồi, nguy rồi, mình phải dậy sớm mới có bạn gái, mình dậy muộn thì trâu chậm uống nước đục, mình dậy muộn thế này sao có thể tìm được bạn gái?

Dương Phàm lầm bầm với vẻ mặt đau khổ, đột nhiên hắn nhìn Dương Nguyệt, sau đó lại vỗ đầu:

- Không đúng, mình không phải vừa tìm được một người bạn gái? mình ngủ dậy muộn mà bạn gái đã tự động lên giường.

Dương Nguyệt nghe được những lời lộn xộn của hắn mà có chút ngượng ngùng, nàng bối rối đi ra ngoài, sau đó lại đi vào toilet.

Dương Phàm cười thầm xem ra sau này vẫn có cơ hội.
Bình Luận (0)
Comment