[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 4


"Em vào nhầm phòng" Hạ Vũ mỉm cười trả lời, khuôn mặt ngây ngô mang tính sât thương vô cùng cao.

Kim Taehyung: "..."
Cô ấy không thể bịa một lý do chính đáng hơn sao? Lý do quá qua loa rồi
Nội tâm Hạ Vũ "KHÔNG THỂ, CẢM ƠN"
"Anh giận không?" Rụt rè hỏi, cô cảm thấy hắn chẳng tin lời giải thích cho có kia đâu.

"Đồ của tôi chính là của em"
Con hàng này biết thả thính từ khi nào? Cuộc đời tôi dài hơn anh, đảm bảo sẽ có nhiều năm kinh nghiệm hơn anh, đừng có giở trò, ông không đổ ngươi đâu.

"Anh thấy sao?" lỡ đâu không giải đáp thắc mắc trong lòng hắn, con hàng này sợ quá bỏ chạy thì sao
"Thấy gì?" Kim Taehyung nhướn mày, một câu hỏi nừa đầu nửa đuôi, đôi khi lại giống như một cái bẫy.

"Thấy em sao?"
"Xinh" ngập ngừng một chút rồi trả lời, đúng vậy, hắn quả thật thấy cô rất xinh, xinh đến động lòng người, lòng của hắn cũng bị cô cướp đi.

Lạy hồn, ông đây phải kiềm chế, ông có hỏi ngoại hình của ông đâu, hắn trả lời làm gì.


"Cảm ơn, nhưng em không hỏi cái đó.

Anh không thấy em khác đi sao?"
"Không thấy" hắn chưa bao giờ thực sự đào sâu quá khứ hay những thứ cô đã trả qua.

Lòng tò mò sẽ đánh mất tình yêu của con người, và hắn không muốn điều đó.

Hạ Vũ: "..." ai cũng thấy, chỉ có hắn là không, anh thấy nó có khoa học không vậy
"Được rồi, anh về nghỉ ngơi đi mai còn đến công ty"
"Mai chủ nhật anh được nghỉ"
"Được được nhưng em cần ngủ"
"Ừ vậy em nghỉ đi, ngủ ngon" Kim Taehyung lắc đầu, ngoan ngoãn ra khỏi.

Hắn quay trở lại phòng, vẫn căn phòng ấy, vẫn mùi hương ấy, nhưng hắn lại không ngủ được.

Hắn sợ thức dậy rồi, những nhẹ nhàng mà cô đối xử với hắn trong ngày hôm nay sẽ biến mất.

Hắn sợ thứ hắn thấy chỉ là mơ, hay chỉ đơn giản là thứ mà hắn tưởng tượng nên.

...!
Hắn dậy rất sớm, không, phải là hắn thức đến sáng rồi mò ra khỏi phòng sớm mới đúng.

Dù gì hiện cũng là 9 giờ sáng, Kiếp trước cô chưa bao giờ bước ra khỏi phòng của mình vào giờ này, hoặc là 11-12 giờ trưa hoặc là 9-10 giờ tối, khung giờ lấp lửng như bây giờ là không bao giờ có.

Bên dưới cầu thang nhìn xuống, là Kim Taehyung và cái tên con lai Hạo Hiên kia.

May quá, chồng cô vẫn quyền lực, vẫn giàu và đẹp trai hơn hắn.

"Kim Taehyung, cô vợ của mày vào cửa hơn 1 năm rồi, mày biết tao nhìn thấy cô ta mới chỉ có hai lần thôi không.

Không chỉ thế mà còn là bóng lưng nữa" có người đang bày ra khuôn mặt nhăn nhó mà nói xấu trước mặt người khác vô cùng tự nhiên.

"Chắc cô ấy không thích mày"

"Làm gì có chuyện đấy, tao hỏi rồi, cô vợ ngoan ngoãn của mày chỉ xuống nhà đây 2 lần một ngày, giữ thân à?"
"Giữ thân?" Tâm trạng Kim Taehyung hắn hôm nay không phải là quá mức khó chịu, chịu mở mồm nói như thế là đã tốt rồi
"Chứ sao nữa, cô ta ngày ngày ở trong biệt thự của cậu, chắc đã sớm trắng như ma rồi"
"Oh vậy sao anh Hạo" hắn nối cô trắng như ma, này là đang khen hay chê vậy, cô có nên chém hắn không?
Váy trắng thướt tha nhẹ nhàng lướt trên thềm bậc thang, khiến cho người ta có cảm giác muốn vấy bẩn cô gái này, sự thuần khiết của cô ấy khơi dậy dục vọng mãnh liệt của kẻ khác, dẫn dắt họ vào con đường tội lỗi.

"Em gái non nớt này mày lấy đâu ra đây? Mày vứt bỏ vợ mày rồi à?"
"Vợ tao" hắn tưởng rằng cô vẫn duy trì thói quen ở lì trong phòng, không ngờ cô lại xuống đây
"Cái gì cơ? mày có cần bé nó nữa không tao nuôi giùm cho" anh ta còn tưởng cô vợ thần thần quái quái của tên Kim Taehyung này hoặc là không có nhan sắc, hoặc là không có ngoại hình nên mới không dám ra ngoài như thế, đâu nghĩ cô gái này lại...!xinh như vậy
"Nếu mày dám" thật ra cô không ra ngoài cũng tốt, sẽ chẳng ai nắm bắt được điểm yếu của hắn.

Nhưng nếu cô nghĩ thông suốt rồi, muốn đi ra ngoài kia, hắn sẽ mọi cách bảo vệ cái "điểm yếu" khiến hắn mạnh mẽ hơn này.

"Đại ca của tôi ơi, tao chỉ nói đùa mày thôi, đừng có nhìn tao như thế chứ" anh ta vốn chẳng thể hiểu được, tạo sao phải bắt cô bé non nớt kia về đây, Kim Taehyung rất tốt, gia cảnh tốt, ngoại hình tốt, duy chỉ có tính tình là không tốt, miễn cưỡng thì có thể ở bên cạnh.

Qua mấy câu đối thoại thì cô đã xuống đến nơi và đến bên cạnh Kim Taehyung.

Hắn đưa chén lại, gắp những thứ cô thích anh vào chén.

"Em ăn đi...!không thích có thể nói bọn họ làm lại"
"Anh làm có được không"
"Nếu em muốn"
"Ôi mẹ ơi, Kim này mày khùng đấy à? mày biết nấu ăn từ khi nào vậy?" Hạo Hiên hắn có phải mơ rồi không, ông trùm của hắn có thể vào bếp đấy à
"Đừng có tò mò, cũng không phải nấu cho cậu"

Hắn xưng "cậu" kìa, hắn đang giữ hình tượng trước mặt vợ hắn kìa
Đáng sợ quá đi!
"Ăn no chưa" chưa no thì cũng phắn đi
"Hờ no rồi no rồi, ăn cơm vui vẻ" cô bé kia vừa xuống, đã chẳng nể mặt anh em mà đuổi hắn đi rồi, hắn có nên chấm dứt tình bạn này không nhỉ
Hạo Hiên vừa đi, căn nhà cũng trở nên tĩnh lặng, chẳng có người giúp việc nào giám mở miệng nới, đến chủ nhân của họ cũng không nói.

Khung cảnh gượng gạo này...!
"Anh ăn xong rồi à?" cô thì lại chẳng thấy có gì gượng gạo cả, Kim Taehyung không phải có thói quen không nói khi ăn à.

"Anh no rồi" thật ra anh chưa ăn, anh xạo đấy.

Xuống đây, ngoài ly coffee ra thì hắn cũng chưa ăn cái gì cả.

Nhưng hắn không đói, cũng không cần ăn nhiều, thấy cô ăn hắn cũng thấy no.

"Anh đừng có bảo là nhìn em ăn anh cũng thấy no đấy nhá?"
Kim Taehyung: "..." cô vợ của hắn có thể làm thầy bói rồi.

Bình Luận (0)
Comment