[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 46


Hi vọng đến tận cùng của sự tuyệt vọng em vẫn sẽ nhớ đến tôi, bởi vì tôi vẫn mãi đứng phía sau, chờ đợi em cho tôi quyền được thương em.
________
Ngày diễn ra hội thảo, chủ của gia tộc lớn nhỏ đều tự mình đích thân đến, đùa, năm đó có ai mà không biết một Hạ Vong Cơ đã quậy cho liên minh chết ngủm như thế nào chứ.

Tư gia và Kim gia vì duyên phận nào đó mà cả hai lại tới cùng lúc, hai chiếc xe đen bóng đậu trước cửa Hạ gia.

Kim Taehyung một thân âu phục đen, tóc được vuốt lên gọn gàng, bên cạnh anh còn có thêm một người đàn ông nữa, anh ta đứng bên cạnh Kim Taehyung lại nhìn đỡ áp bức hơn nhiều, Hạ Vong Cơ đứng từ trên lầu nhìn xuống, quả nhiên Kim Taehyung có hẳn một kho bí mật dấu diếm cô.

Nếu cô nhớ không lầm, người đi bên cạnh anh chính là người đồng hành cai quản Thiên Sát, Vu Dịch.

Đừng nhìn vẻ bề ngoài gần gũi thư sinh mà tưởng bở, ai có thể đi bên cạnh Kim Taehyung mà tâm lí không vặn vẹo chứ.

...!trừ cô.

Tư Không Đồ lại trông nhã nhặn hơn nhiều, ít ra thì bên trong áo vest anh có mặc áo sơmi trắng, anh như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mặt lên nhìn, cười dịu dàng rồi cất bước đi vào.

Kim Taehyung từ đầu đến cuối chỉ một đường thẳng mà nhìn, nhưng anh biết Hạ Vũ sẽ đứng săm soi từng chút một của anh, không sao cả, nhưng con mẹ nó cô còn soi người khác là thế quái nào.

...!
Người của Thiên Sát nổi tiếng là ngang tàn, thủ lĩnh thì lại càng không coi ai ra gì, nhận xét như vậy thật ra cũng đúng, Kim Taehyung hắn ta mạnh như vậy, tại sao cần phải coi ai ra gì, tất cả đều phải cố kị hắn cơ mà.


Thật ra Thiên Sát vẫn còn thu mình hơn Kì Sát nhiều, dưới sự thống lĩnh của Hạ Vong Cơ, Kì Sát đúng với câu "ngứa mắt thì liền động tay động chân đánh người." Ngang ngược tùy hứng, người bên cạnh Hạ Vong Cơ khi ấy là Khinh Dạ, con mẹ nó người muốn giết cô mười thì cũng phải muốn giết hắn chín.

Luật lệ của Tam Sát chính là muốn giết người sẽ gửi sát thư thông báo đến người đó, cho họ thời gian ba ngày chuẩn bị tâm lí.

Ai cũng nghĩ là đến ngày thứ ba mới xuất quân, nhưng Kì Sát thì khác, nửa tiếng trước gửi thư thì nửa tiếng sau đã thấy máu.

Thậm chí thời gian tìm dép để bỏ chạy cũng không có.

Và đương nhiên người thi hành nhiệm vụ là người thân cận nhất với cô - Khinh Dạ.

Dành lại ghế chính diện cho chủ nhà, Kim Taehyung và Tư Không Đồ lần lượt tiến tới chiếc ghế bên phải và bên trái ngồi xuống.

Tất cả đều đã đến đủ nhưng chủ nhà thì mãi không xuất hiện, cho dù là khó chịu đi chăng nữa thì có hai sát thần ngồi trên kia trấn giữ cũng chẳng ai dám hó hé gì.

Cả Tinh Tế này đều biết, trước khi Hạ Vong Cơ bặt vô ấm tín thì cô đã gia nhập vào Tam Sát, các đỉnh của tam giác chết.

Tại sao lại gọi là các đỉnh của tam giác?
Bởi vì một người buông hai người chết.

Giống như một sợi giây chun, cả ba cùng kéo căng thành các cạnh của một tam giác, nếu một người thả tay thì hai người còn lại sẽ bị thương.

Nhưng mà nó lại là một môi trường khép kín, chẳng ai biết được lòng bên trong của nó có gì.

Mỗi một thế lực đều độc lai độc vãng, sau này liên thủ lại thì giống như những đế quốc hùng mạnh sát nhập lại với nhau.

Điều kì lạ nhất là thế lực thứ ba vẫn luôn là một bí ẩn, không ai biết, và cũng không ai có thể biết.

Họ tồn tại, nhưng lại không thể tìm ra bất kì manh mối nào.

Boss thì vẫn luôn ở cuối cùng?
Hạ Vong Cơ khi bước xuống thì người đầu tiên cô nhìn thấy là Kim Taehyung, anh bắt chéo chân ngồi đó, ánh mắt không rõ tiêu cự, nhàm chán nhìn vào khoảng không trước mặt*.

*Cụ thể thì đây là trạng thái niết bàn, rơi vào khoảng hư vô, khi tập trung suy nghĩ điều gì đó thì sẽ gặp trường hợp này.

Một đầu tóc đen thì giờ lại biến thành một đầu tóc khói, ngọn tóc thì vẫn để đen, giữa một đám người thì anh là người nổi bật nhất, không tia trúng anh thì còn tia trúng ai.

Mẹ nó, nhìn lạ hoắc, không quen.


.

ngôn tình ngược
Cô một thân váy đỏ hở vai ôm sát, dày cao gót cao tám phân nện lên mặt sàn kiên định bước đi.

"Hạ gia chủ."
Nhìn thấy cô, đồng loạt đều đứng dậy khách sáo kêu một tiếng Hạ gia chủ, giống như chào hỏi, cũng giống như thừa nhận sự trở lại của cô.

Hạ Vong Cơ ngồi xuống, gật đầu nhẹ: "Được rồi, tất cả đều ngồi xuống đi."
Lần này Hạ Nguỵ chỉ đứng bên cạnh, thông báo sẽ do đích thân cô nói:
"Xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây, hội thảo lần thứ một trăm lẻ bốn được tổ chức năm năm một lần, lần này do Hạ gia chúng tôi phụ trách.

Đầu tiên xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi Hạ Vong Cơ, gia chủ Hạ gia, người nắm quyền và điều hành duy nhất của Hạ gia ngoài Hạ Ninh Thần.

Vấn đề đầu tiên chính là thông báo về sự quay lại của tôi, như những gì các người thấy.

Tiếp theo sẽ bàn luận về vấn đề chiến tranh toàn Tinh Tế, phản đối gay gắt đến vấn đề lũng đoạn của một số gia tộc, sửa đổi điều lệ chung và các vấn đề mới.

Xin mời đặt câu hỏi."
"Hạ gia chủ, cô gái xinh đẹp của tôi, cô không định giải thích vì sự biến mất của mình sao?"
Hạ Vong Cơ nhíu mày, "xuỳ" một tiếng, a Nam Tần ơi Nam Tần anh bò lên được chức gia chủ Nam gia thì sao chứ, tôi ghét cái tính tò mò của anh: "Có sao, nếu tôi thật sự bỏ đi khi đang nhậm vị thì còn có cơ hội ngồi trên cái ghế chủ thượng nào sao? Không cần đợi anh nhắc nhở, nội bộ sẽ tự khai trừ."
Tất cả nghe xong đều nhíu mày, phải rồi, nếu một khi rời đi mà không giao lại quyền lực cho người khác, chắc chắn sẽ bị xoá sổ gạch tên.

Còn Hạ Vong Cơ vẫn đang ưu nhã ngồi trên ghế chủ thượng, cô ta không còn non nớt như họ nghĩ nữa rồi.

Nếu như một người bước ra từ cõi chết mà còn hồn nhiên vô tư, tâm tình lương thiện thì hoặc là giả vờ, hoặc là bị ngu.


Có thể không sợ hãi, nhưng không có nghĩa là sẽ không oán hận.

Gì chứ, ai bảo tha thứ cho người khác là giải thoát cho bản thân vậy.

Không những bị tổn thương về thể xác lẫn tinh thần, mà còn phải tha thứ cho họ, bao dung quá rồi đấy, chưa sút cho vài sút mà còn đòi tha thứ à.

Được voi lại còn đòi vàng bạc châu báu, chi bằng nắm tay nhau xuống lỗ luôn đi.

"Sau này ai sẽ nắm giữ Hạ gia?"
Hạ Vong Cơ: "là tôi, Hạ Ninh Thần giao mọi quyền hành dưới tay anh ấy cho tôi, thì người nắm giữ sẽ là tôi.

Tuy nhiên, nếu Hạ Ninh Thần nhúng tay vào, thì mọi yêu cầu của anh ấy đều được thực hiện."
Lần này đồng loạt đều sững sờ, khác nào thừa nhận từ đầu đến cuối người nắm chủ Hạ gia vẫn luôn là Hạ Ninh Thần, quyền lực trong tay Hạ Vong Cơ, nhưng quyền quyết định Hạ Ninh Thần vẫn luôn được nắm giữ.

"Hạ gia chủ, vậy Hạ Ninh Thần không xuất hiện sao?"
Hạ Vong Cơ cười cười, nhìn về phía trong góc, một thân ảnh cao gầy đứng đó, âm thầm thu hết mọi cử chỉ của cô vào mắt.

Tác giả: chưa đoán được ai nắm chùm đỉnh thứ ba là không được rồi.

Viết xong muốn đầu thai lịch kiếp luôn, dài thế..

Bình Luận (0)
Comment