Trọng Sinh Được Hotboy Trường Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 13


Thẩm Niệm đi theo Nhậm Tử Sâm đến trường.
Trong khi Nhậm Tử Sâm chấp hành nhiệm vụ của Ủy viên Tác phong - Kỷ luật, Thẩm Niệm ngoan ngoãn đứng bên cạnh cậu, ngoan ngoãn đến kỳ cục.
Tai Nhậm Tử Sâm nóng lên, trong đầu toàn là bức thư tình mà Thẩm Niệm đọc.

Cậu còn xấu xa ghi lại hết...
Mục đích là gì?
Lưu lại một kỷ niệm?
Tâm trạng Nhậm Bá Vương cực kỳ phức tạp.
"Bạn học Nhậm, từ sau khi cậu nhậm chức, kỷ luật của trường tốt hơn nhiều, không còn ai dám không mặc đồng phục nữa." Thẩm Niệm ở bên cạnh Nhậm Tử Sâm hết lời nịnh nọt.
Đôi mắt dưới hàng mi dày của Nhậm Tử Sâm sâu thẳm như biển.
Mặc dù không nhìn Thẩm Niệm cái nào, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng ra, mặt cô cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu bên khoé môi.
"Lắm lời." Bỏ lại hai chữ, Nhậm Tử Sâm đeo ba lô đi đến lớp học.
Thẩm Niệm tung tăng đi theo phía sau cậu.
Nhậm Tử Sâm luôn cảm thấy phía sau có một cái đuôi nhỏ, vẫy thế nào cũng không thoát.
"Bạn học Nhậm, chuyện hợp tác mà tôi đề xuất, cậu đã suy nghĩ xong chưa?"
Nhậm Tử Sâm không trả lời.
Thẩm Niệm tiếp tục nói: "Qua thôn này sẽ không có tiệm này nữa đâu*."
*Chỉ cơ hội hiếm có, không nên tuỳ ý bỏ lỡ.
Nhậm Tử Sâm liếm liếm răng, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, vẫn không để ý tới Thẩm Niệm.

*
Lớp học buổi sớm kết thúc, các cô gái đang xếp hàng trong nhà vệ sinh.
Thẩm Đường Tinh cố ý đi từ trên lầu xuống chặn Thẩm Niệm lại.
Xung quanh có nhiều người, Thẩm Đường Tinh kéo Thẩm Niệm sang một bên, hỏi cô: "Thế nào? Em có gửi thư tình giúp chị không? Anh Sâm nói sao?"
Thẩm Niệm chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Bạn học Nhậm không nói gì, cậu ấy chỉ..."
Thẩm Đường Tinh bị cô làm cho nóng nảy: "Chỉ là nói cái gì? Em mau nói đi!"
Thẩm Niệm nhún vai, hết sức cạn lời nói ra sự thật: "Cậu ấy bảo em đọc thư tình của chị, đọc toàn bộ, còn dùng điện thoại di động ghi lại.

Chị ơi, chị nói xem, bạn học Nhậm...!có phải cậu ấy có sở thích gì đó không? Nhưng...!Chị ơi, lời văn của chị...!Thực sự quá "hoài cổ", trước khi viết thư tình, chi bằng đọc tiểu thuyết nhiều hơn, hiện tại tỏ tình theo "dòng ý thức"* đang rất phổ biến đấy."
*Dòng ý thức: là một thuật ngữ văn học chỉ một xu hướng sáng tạo văn học (chủ yếu là văn xuôi) khởi điểm từ đầu thế kỷ 20, tái hiện trực tiếp đời sống nội tâm, xúc cảm và liên tưởng ở con người.
Thẩm Đường Tinh: "..." Cái gì mà hoài cổ? Cái gì mà tỏ tình theo dòng ý thức?
Cô ta viết thư tình, đơn giản là muốn cho Thẩm Niệm thấy lập trường của mình.
Chỉ là cô ta không ngờ tới, Nhậm Tử Sâm sẽ để cho Thẩm Niệm đọc thư tình...
Nhậm Tử Sâm, rốt cuộc là có ý gì?
Thẩm Đường Tinh hoàn toàn không rõ nguyên nhân.
Hiện tại cô ta chỉ muốn thể hiện thái độ của mình với Thẩm Niệm: "Thẩm Niệm! Chị thích anh Sâm rất nhiều năm rồi, em thật sự không thể cướp của chị, đến cả thư tình chị cũng tặng rồi, em cũng nên hiểu tâm ý của chị dành cho anh ấy! So thứ tự trước sau, chị là người đến trước!"
Thẩm Niệm bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt nhìn như đeo lens: "Thứ tự trước sau? Đạo lý gì thế? Em nghe không hiểu? Chị gái giải thích cho em đi?"
Sắc mặt Thẩm Đường Tinh trắng bệch, cứ cảm thấy Thẩm Niệm đang ám chỉ với cô ta.
Lúc trước, là cô ta và mẹ cướp đi Thẩm Văn Phong, bọn họ mới là người đến sau.

Nơi này là trường học, Thẩm Đường Tinh không thể làm gì Thẩm Niệm.
Cô ta có một loại ảo giác rất kỳ lạ, luôn cảm thấy Thẩm Niệm đang lên kế hoạch gì đó.
*
Thẩm Niệm trở lại lớp học.
Vẫn chưa chính thức vào học, bởi vì bên ngoài trời mưa nhỏ cho nên bài thể dục giữa giờ đã bị hủy bỏ.
Lớp số 9 yên tĩnh đến kỳ lạ.
Thẩm Niệm đi thẳng tới chỗ ngồi, Lý Vũ và Dương Tử Hàng cứ nháy mắt với cô mãi.
Thẩm Niệm: "..."
Lại nhìn Nhậm Tử Sâm, mắt cậu khép hờ, không thấy rõ thần sắc trong mắt, lười biếng ngồi ở chỗ ngồi, chân dài mở ra thành hình chữ bát*, tay tùy ý lật xem một quyển tạp chí Âu Mỹ.
*Chữ bát: 八
Mặc dù đang ngắm người đẹp, nhưng khí thế của cậu không được bình thường lắm.
Rất lạnh, trong lạnh lùng còn lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Thẩm Niệm ngồi xuống, mặt sát lại gần nhìn thoáng qua: "Oa, ngực lớn ghê, bạn học Nhậm, cậu thích kiểu như vậy hả?"
Đầu óc Nhậm Tử Sâm rất rối, cậu tự nhủ mình không nên xem những tin tức kia, cho dù Hoàng Linh ở trong giới giải trí xảy ra chuyện gì, đều không liên quan đến cậu.
Ai ngờ, cô nhóc đột nhiên tiến lại gần, cô tới càng gần, hương mật đào nhàn nhạt như có như không cũng theo đó phả vào mặt.
Mặt cô gần như dán tới, cũng nhìn mỹ nữ ngực lớn trên tạp chí.
Nhậm Tử Sâm nghẹn lại.
Bảo cậu trả lời thế nào đây?
Cậu giương mắt, nhìn vào ánh mắt giảo hoạt của Thẩm Niệm, cậu cảm thấy cô không ngây thơ chút nào, ngược lại còn giống như một yêu tinh nhỏ: "Nói nhảm! Tôi không thích ngực lớn, chẳng lẽ thích bánh bao nhỏ?"

Nói xong, cậu liếc mắt nhìn đồng phục học sinh rộng rãi của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm vô thức ôm ngực: "Cậu mới là bánh bao nhỏ!"
Nhậm Tử Sâm: "..." Vốn là bánh bao nhỏ, còn không cho người ta nói?
Kỳ thật, Thẩm Niệm biết vì sao Nhậm Tử Sâm lại u ám như thế.
Mẹ của cậu là ca sĩ đang nổi tiếng, từ khi ra mắt lúc còn trẻ cho đến nay, danh tiếng luôn rất tốt, mặc dù thời nay nghệ sĩ mọc lên như nấm sau mưa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị của bà trong giới ca hát.

Nhưng...!Những người có thể làm về văn học nghệ thuật, phương diện tình cảm tương đối phong phú.
Hoàng Linh nhìn qua mới ngoài ba mươi tuổi, chăm chút bản thân rất tốt, sau khi ly hôn, bên cạnh luôn không thiếu người theo đuổi, đối tượng scandal lần này chính là một tiểu thịt tươi vừa mới ra mắt không lâu, hai mươi tuổi, không lớn hơn Nhậm Tử Sâm bao nhiêu.
Thẩm Niệm biết, Nhậm Tử Sâm cần mặt mũi, cho nên, cô không để cập đến scandal của mẹ cậu nửa lời.
Cả ngày nay, lòng người lớp số 9 hoảng loạn, chỉ sợ chọc Nhậm Bá Vương mất hứng, ngay cả chủ nhiệm lớp Lục Sơn cũng nhịn không được tính nhiều chuyện, nhiều lần nhìn Nhậm Tử Sâm.
*
Nhậm Tử Sâm không có thói quen tự học buổi tối, cậu là học sinh ngoại trú, chỉ cần ban ngày cậu an phận thủ thường, Lục Sơn sẽ không quản cậu.
Hôm nay Thẩm Niệm cũng về sớm.
Lúc 5 giờ chiều, cô rời trường.
Dựa vào trí nhớ kiếp trước, Thẩm Niệm tìm mấy nơi Nhậm Tử Sâm thường xuyên đặt chân, rốt cuộc tìm được cậu ở một quán bi-a.
Tên này lại đến cá cược nữa rồi.
Mới hơn năm giờ, trong quán bi-a không mấy chật chội, bên ngoài mưa tí tách tí tách, đầu cô hơi ẩm ướt, vài sợi tóc dán lên khuôn mặt trắng nõn, có vẻ điềm đạm đáng thương.
"Này! Nhậm Tử Sâm, hôm nay cậu theo tôi trở về sớm một chút."
Thẩm Niệm thúc giục.
Cổ áo đồng phục của cô mở ra, lộ ra một khoảng da thịt trắng như tuyết, đôi mắt to ẩm ướt, phản chiếu ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu, lấp lánh rực rỡ.

Giọng nói của cô vừa nhỏ vừa mềm mại.
Tối nay không an toàn.

Cô nhớ rõ, ngày mẹ Nhậm Tử Sâm gây ra scandal, Nhậm Tử Sâm ở bên ngoài lại đánh nhau với người khác, cũng bởi vì chuyện này, Nhậm Tử Sâm bị lưu lại hồ sơ vi phạm ở đồn cảnh sát.
Nhậm Tử Sâm ngoài mặt không quan tâm gì đến scandal của mẹ mình, thực ra lại hoàn toàn trái ngược.
Cậu là người giấu tình cảm quá sâu.
Kìm nén trong một thời gian dài, rất dễ sinh bệnh.
Mấy thanh niên xăm trổ đánh cược với Nhậm Tử Sâm nhìn qua, còn huýt sáo với Thẩm Niệm.
"Bạn gái cậu à? Thế này cũng nhỏ quá đi? Dậy thì xong chưa đấy?"
"Được đấy, Nhậm Tử Sâm, thì ra cậu thích kiểu nhỏ nhỏ như vậy."
Nhậm Tử Sâm cầm gậy trong tay, mắt cậu thâm thúy có thần, có đôi khi chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người ta trầm luân.
Cậu nhìn Thẩm Niệm một cái thật sâu, ý niệm duy nhất trong đầu là, cả người cô ướt đẫm.
Chỉ để tìm cậu?
Nhậm Tử Sâm nhíu mày.
Nghĩ đến sự hiện diện của Thẩm Niệm, cậu không thể thắng quá nhiều, vì vậy dừng lại.
Trẻ con thực sự là một rắc rối.
Nhậm Tử Sâm thu thập đồ đạc, đi tới, cúi đầu nhìn cô: "Theo tôi ra ngoài!"
Mấy nơi như thế này là nơi cô có thể vào sao?
"Ồ" Thẩm Niệm đáp một tiếng, đi theo sau Nhậm Tử Sâm, mấy thanh niên phía sau không ngừng huýt sáo.
"Nhậm Tử Sâm, người ta còn nhỏ, cậu đừng có chơi hỏng đấy nhé!"
"Ha ha ha! Cô bé này còn chưa đủ 16 tuổi đâu nhỉ?"
Ra khỏi quán bi-a, sắc mặt Nhậm Tử Sâm tái mét.
Cơn mưa bên ngoài kéo dài không dứt, mãi mà chưa tạnh.
Thẩm Niệm bị cậu nhìn chằm chằm, da đầu tê dại, dù sao, cô quá rõ ràng vài năm sau Nhậm Tử Sâm sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào.
Cậu thật sự sẽ nhốt cô lại, xem như chim hoàng yến mà nuôi dưỡng....

Bình Luận (0)
Comment