Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 121


Anh đi đến một căn nhà gỗ nhỏ, đơn sơ.

Cô gái thấy anh thì hơi ngạc nhiên, nhưng thấy anh và Lục Nam Hàng giống nhau nên gật đầu chào anh.
Lục Nghiên Trung giới thiệu mình một chút, biết mình đã đoán đúng cho nên cô gái đó đã mở cửa cho anh vào nhà.
Lục Nam Hàng đang ngồi ăn cháo, sức khỏe của anh ta đã ổn hơn một chút, đã có thể tự ăn.
Nam Hàng bình thường không quan tâm chuyện đời, mọi việc điều để cho anh xử lý.

Còn anh thì đi khắp nơi.

Không ngờ bọn người đó lại ra tay từ phía Nam Hàng trước.
Khốn kiếp thật!!!
Thấy anh cả đến Nam Hàng dừng ăn, mỉm cười nhìn anh mình.

Nhưng khi thấy vết thương của anh trai thì anh ta giật mình.
"Anh cả".

Nam Hàng bước lại.

"Sao anh lại bị thương ".

Cũng may vết thương không nặng lắm.
"Anh không sao.

Em thế nào rồi".

Lục Nghiên Trung quan sát em trai mình, thấy đứng được, ăn được thì mới nhẹ lòng.
Đối với việc được Phương Viện đã cứu Nam Hàng, anh rất cảm kích.

Muốn đưa cô ta về lại thành phố, nhưng Phương Viện lại từ chối.

Vì cô sống ở đây quen rồi, cho nên muốn rời xa chốn thành thị đầy thị phi sóng gió đó.
Lục Nghiên Trung là người từng trải, làm sao không biết cô ta vốn từ thành thị về được.

Nhưng nếu đã muốn giấu thì anh không thể hỏi trực tiếp được, cho nên đành thôi.
Nhưng khi nhận được tin, người của anh đã bị bắt và giết chết hết thì anh biết đám người này sẽ không tha cho họ rồi.
Cho nên hai người cũng chỉ có thể tự lực mình rời đi mà thôi.
- --------------

Việc Giản Ái và Nghi An cùng lúc mang thai khiến cho mọi người rất vui vẻ.
Trong bốn cô nàng điều đã có bạn trai và đang chung sống với nhau.
Nghi An và Giản Ái được xem là viên mãn.

Đặc biệt là Giản Ái.

Cô ấy và Cảnh Hoài được xem là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối với nhau.

Hai gia đình rất tích cực đẩy thuyền.
Vì đã Tết đến cho nên không thể làm đám cưới, cho nên trước mắt nhà họ Trần chuẩn bị việc ăn hỏi trước, sau đó chọn ngày lành để đón Giản Ái về.
Cảnh Hoài không thể để cho cô chịu một chút thiệt thòi nào, lễ nào người khác có thì cô cũng sẽ có và có phần hơn nữa.
Giản Ái đã được anh đón về nhà riêng của họ.

Anh đã mua một căn nhà mới, để Giản Ái có thể sống thoải mái.
Nghi An thì vẫn sống với Từ Khiêm ở khu mới, mẹ anh vẫn đi tìm anh.
Từ Khiêm không muốn cô lo lắng cho nên không để cô tiếp xúc với các mạng xã hội.
"Từ Khiêm ơi...".

Nghi An bước chậm chạp ra khỏi phòng ngủ.

"Chúng ta đi ra ngoài cho thoải mái được không anh".
"Được ".

Từ Khiêm lấy áo thoát mặc vô cho cô, sau đó mới lái xe ra khỏi nhà.
Hôm nay đã là ba mươi tết.

Cô rất háo hức được đón tết cùng với anh.

Một nhà ba người đón tết với nhau, thêm ba Lãnh nữa.
Ba mẹ anh không đồng ý chuyện anh và cô đến với nhau, nhưng Từ Khiêm lại bỏ mặt tất cả để đến với Nghi An.
Cô đang mang thai con của anh, nếu không có thì anh cũng không rời khỏi cô được.

Nghi An là tất cả đối với anh.
Anh lái xe đến nhà Cố Minh để đón ba Lãnh cùng đi ăn với họ.

Không ngờ lại gặp mẹ của anh đang đứng trước nhà của Cố Minh.
Từ Khiêm chắn cô phía trước, sợ mẹ mình làm tổn hại đến Nghi An một lần nữa.


Tuy cái thai đã ổn định lại nhưng anh không chắc chắn khi bị tác động một lần nữa thì có giữ được hay không.
Từ Khiêm không chắc chắn.

Cho nên theo quáng tính anh lại bảo vệ Nghi An.
Ngay cả ba Lãnh cũng đi lại bảo vệ Nghi An.
"Mẹ đến đây làm gì".

Từ Khiêm hỏi bà.
"Đi đến để đưa con về.

Từ Khiêm!!! Con bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi, mẹ nhất định sẽ không để cho nó vào nhà họ Từ đâu".

Bà ta vô cùng tức giận, đứa con trai mà bà tự hào lại đi theo con khốn này.
Biết bao nhiêu người tốt lành đang đợi nó, tại sao nó lại không chịu.

Cứ dính vào con khốn này để làm gì!!
Thêm chuyện ông Lãnh Khúc từng tát bà một bạt tai trước mặt biết bao nhiêu người!!!
Đường đường là một quý phu nhân lại người ta khinh dễ, đã vậy con trai lại không hề bênh vực bà, mà còn bảo vệ con khốn này.
Ban đầu bà nghĩ dù sao nó cũng là con của họ Lục cho nên mới đồng ý cho Từ Khiêm quen mà không phản đối.

Nhưng khi hôm ở nhà Từ Khiêm thấy sự xuất hiện của Lãnh Khúc bà mới vỡ lẽ ra.
Thì ra nó chỉ là thứ giả mạo mà thôi.

Thiên kim hàng thật giá thật lại là Lãnh Thanh Thanh!! Tuy nhà họ Lục chưa công bố ra, nhưng tin tức này mấy hôm nay vô cùng chấn động.
Họ vẫn không nói gì về việc Nghi An là con của Lãnh Khúc, chỉ nói việc họ nhận Nghi An làm con nuôi mà thôi.
Nhưng con ruột làm sao bằng con nuôi! Cho nên phượng hoàng với con cóc ghẻ vẫn khác nhau một trời một vực không thể thay đổi được.
Chỉ cần bà còn sống ngày nào, nhất định sẽ không để cho con khốn này bước vào nhà họ Từ đâu.

Đừng có mà mơ.
Bà đã chọn được một người con dâu thích hợp để sánh vai cùng Từ Khiêm đó chính là Lạc Nhân.

Con nhà gia giáo, lại được đi du học từ sớm, trong tay nắm giữ mạch máu kinh tế của nhà họ Lạc.
Lạc Nhân bằng tuổi Từ Khiêm, người tài giỏi như vậy rất xứng đáng với con trai bà hơn là Nghi An này đây.
"Con rốt cuộc mê nó ở điều gì! Con có chắc cái thai trong bụng nó là của con không? Từ Khiêm con đừng quên nó từng bỏ nhà đi, nó ngủ với con được thì cũng sẽ ngủ được với người khác".

"Mẹ..!!!".
"Bà nói lại một lần nữa xem?".

Nghi An đẩy Từ Khiêm đứng sang một bên.

"Bà nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem!!!".

Nghi An giận dữ nói với bà
Nói cô thế nào cũng được! Nhưng đừng nói không tốt về con của cô! Nghi An này đây sống không có lỗi với người càng không phụ người mà cô đã yêu.
Kiếp trước cô chưa từng có đàn ông, đến lúc này cũng chỉ còn một mình Từ Khiêm mà thôi.

Nói cô thế nào cũng được, nhưng đừng nói về con cô những đều không hay.
Thấy Nghi An giận dữ, bà ta cũng có chút sợ hãi nhưng mà nghĩ lại nó sẽ không dám đánh bà cho nên bà vẫn nói: "Tôi nói không đúng sao? Cô chưa chồng mà đã chửa? Có ai như cô không, khi biết mình không phải là con của nhà họ Lục cũng không biết thân phận, cô nghĩ mình là ai hả".
"Xem ra Từ Nam vẫn chưa dạy dỗ lại bà đúng không".

Ba Lãnh hỏi.
"Con không cần phải làm dâu, ba có thể nuôi cháu ngoại của mình khôn lớn được".

Ba Lãnh nói.

"Nghi An con không cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống".
"Con biết...".

Nhưng ngặt nổi người đó lại là mẹ anh, Nghi An cho dù có không thích cũng không nói lớn tiếng trách móc với bà được.
Từ Khiêm sẽ đau lòng.

Cô không muốn anh buồn rầu, càng không muốn vì chuyện của cô mà anh lại cãi nhau với mẹ mình.
Nghi An hiểu chuyện.
"Tôi không muốn cãi nhau với bà, không phải vì tôi sợ bà, chỉ vì...".

Cô nhìn Từ Khiêm, nắm lấy tay anh.

"Bà đã sinh ra và nuôi dạy Từ Khiêm rất tốt, nhưng cũng sẽ không để cho bà mắng nhiếc tôi.

Hiểu không".
Cô không sợ bà, cô chỉ sợ anh đau lòng.
"An An! Anh không sao".

Anh muốn nói em đừng vì anh mà để thiệt thòi cho bản thân mình, Từ Khiêm không biết mình tài giỏi đến đâu mà kiếp này có thể gặp được Nghi An, cô suy nghĩ cho anh, mọi chuyện cô đặt anh lên hàng đầu.
Cô không muốn nói với bà nữa, nên muốn mời ba Lãnh và Cố Minh với Thanh Thanh đi ăn cùng với mình.
Năm người cùng đi với nhau.

Bỏ lại Từ phu nhân đứng đó, bà tức giận đến bấu móng tay vào lòng bàn tay mình.

Ánh mắt nhìn Lục Nghi An đầy hận thù.

Thậm chí bà còn muốn đẩy chết con khốn đó ra đường.
Nghĩ là làm, bà bước nhanh đi đến, canh lúc Từ Khiêm mở cửa xe cho ba Lãnh thì bà ta nhào đến, muốn dùng móng tay mình cào nát mặt Nghi An sau đó đẩy cô ra đường.
"Mẹ!!!!." Từ Khiêm phản ứng nhanh, vịn bà lại.
Ba Lãnh cũng không nhịn được nữa, tát bà ta một bạt tai thật mạnh.
"Bốp".
"Ông...!đồ khốn".

Từ phu nhân tức giận ôm lấy mặt mình, khuôn mặt trắng bệt sợ hãi vì ông hết làn này lần khác ra tay tát bà!!
"Mẹ có thôi đi không hả".

Anh đã không muốn gây chuyện với bà, nhưng bà cứ liên tục muốn đẩy Nghi An vào chổ chết.
Thậm chí còn muốn hại chết đi đứa con chưa kịp ra đời này của anh.
Nghi An vì anh nên mới nhẫn nhịn bà, cô vì sợ anh đau lòng, buồn tủi nên mới nhịn bà.

Nhưng không có nghĩa là thiếu tướng Lãnh sẽ nhịn bà cả.
"Từ phu nhân".

Cố Minh gọi bà.

"Người đừng nên cố chấp như thế".

Mẹ của anh cũng như vậy, hiện tại anh đã rời khỏi nhà, cũng rời bỏ Cố thị.
Mẹ anh vẫn trông ngóng tình hình tin tức của anh, nhưng anh muốn cho bà biết, anh sẽ không vì bà mà từ bỏ Thanh Thanh.

Có thể nói, Thanh Thanh hiện tại là tất cả của anh.
Tuy anh chưa chính thức cho cô một đêm lãng mạn, nhưng cô đã là người của anh, anh vẫn không muốn cô bị thiệt thòi trong chuyện nam nữ yêu đương.
Cô cần có một mối quan hệ chính đáng từ anh, Thanh Thanh đã cho anh tất cả, lúc nào cũng mong muốn anh được vui trong chuyện nam nữ.
Thanh Thanh tính tình mạnh mẽ, nếu cô đã cho anh thì cô đương nhiên yêu anh thật lòng.

Người như vậy yêu được thì buông được, anh biết chỉ cần anh làm chuyện có lỗi với cô thì chắc chắn cả đời này anh cũng đừng mong tìm được Thanh Thanh xuất hiện.
Giờ phút này không ai có thể khuyên được Từ phu nhân cả, bà hiện tại chỉ biết, Nghi An câu dẫn con trai bà, khiến cho Từ Khiêm phải từ bỏ gia đình để đi theo cô! Cô chính là tội đồ trong mắt bà, cũng chính là đứa con gái hư thân mất nết, không biết giữ mình để chưa có chồng mà đã mang tiếng là có thai.
Bà tuyệt đối sẽ không để cho loại người như Nghi An này bước vào nhà bà một bước.

Trong nó thật chướng mắt, vốn định sẵn tính tình họ không hợp nhau, vì thiếu tướng Lãnh đã hai lần không hề lưu tính tát bà những cái tát rất mạnh.
Ông chưa từng gặp người nào mà tính tình cứng đầu như bà cả.
Nếu mà là đàn ông thì ông sớm đã đánh cho đối phương một trận nhừ tử.

Nhưng ngặt nỗi bà lại là mẹ của Từ Khiêm! Nếu ông đánh thì lại khó nói với Từ Nam.
"Từ Khiêm!!! Con không thấy những người này đang gây khó dễ cho mẹ sau hả? Con có biết mình đang làm gì không...Bốp"..

Bình Luận (0)
Comment