“Cố tỷ, ngươi hiện tại làm việc ở đâu?” Hoa Phượng Mai hỏi.
Nàng gần đây đang làm vệ sinh trong khách sạn, chính là sau khi khách rời phòng thì đi quét dọn, vệ sinh phòng, trải giường chiếu linh tinh.
Ca sáng ca tối thay phiên nhau, thực sự khiến người mệt mỏi, hơn nữa còn đau lưng. Nữ nhân vừa bước vào trung niên, nếu trên người không có bản lĩnh gì, thì hoặc là ở nhà trông hài tử, hoặc là ra ngoài làm mấy việc như vậy.
Nàng thấy khí sắc của tỷ không tồi, nên hỏi thử một chút về công việc của nàng ấy.
Tiết Sở Sở dựng tai lắng nghe, trước kia Cố a di từng đến nhà nàng, cũng hay cùng mẫu thân nàng tâm sự chuyện công việc, bất quá hai người đều làm những công việc thể lực như nhau.
Tiết Sở Sở tuy mới học lớp mười, nhưng nàng hiểu rõ sinh hoạt khổ cực, bởi vậy mỗi khi đề cập đến phương diện tiền bạc, nàng càng thêm chú ý.
Cố a di nghe Phượng Mai hỏi đến việc này, nàng mỉm cười, một phản ứng trái ngược với thường ngày bình thản, trong ngữ khí mang theo vài phần vui vẻ:
“Ta gần đây làm ở trong tòa nhà Vũ Châu đó.”
“A, đó là nơi tốt nha, kiến trúc tiêu biểu của Vũ Châu chúng ta.” Hoa Phượng Mai có chút kinh ngạc.
Nàng hỏi: “Bên trong làm vệ sinh thì lương thế nào, một tháng có được ba ngàn không?”
Cố a di: “……”
Mười mấy năm tỷ muội, chẳng lẽ không thể hy vọng ta khá hơn một chút sao?
Bất quá Cố a di cũng hiểu được, chính vì mười mấy năm tình cảm, Phượng Mai mới hiểu rõ nàng hơn người khác, biết rõ bản lĩnh của nàng.
“Không phải làm vệ sinh, là đầu bếp.” Cố a di nói.
“Đầu bếp?”
Chuyện này Hoa Phượng Mai lại thấy hợp lý, đều là nữ nhân, đối với tay nghề nấu nướng của Cố tỷ, nàng chỉ có thể hâm mộ. Không ngờ nàng lại tìm được công việc làm đầu bếp.
“Làm đầu bếp chắc nhẹ nhàng hơn nhiều đi?”
“Quả thật nhẹ nhàng. Ta sáng sớm khoảng sáu bảy giờ dậy, buổi chiều hai giờ đã về rồi, mỗi tuần còn được nghỉ hai ngày.”
Lần này đến lượt Hoa Phượng Mai kinh ngạc, tính ra như vậy thì một tháng được nghỉ tám ngày, còn nàng một tháng chỉ có hai ngày nghỉ mà thôi.
“Vậy lương thế nào, có bao ăn không?” Nàng hỏi.
“Một tháng sau khi trừ năm loại bảo hiểm và một khoản công ích, cầm tay còn năm ngàn, bao ăn một bữa trưa, đến ngày lễ còn có quà.” Cố a di vừa nói xong, nhìn biểu tình của hảo tỷ muội, trong lòng nàng lại có vài phần đắc ý nho nhỏ.
Công việc này, bất kể là phương diện nào, Cố a di đều cực kỳ hài lòng. Môi trường công ty tốt, người trong công ty cũng lịch sự, nàng nấu cơm ngon, lãnh đạo còn nói muốn tăng lương cho nàng, ít nhất tăng thêm một ngàn.
Tìm được công việc tốt như vậy, khoảng thời gian này lòng Cố a di rất vui, bất quá lại không chủ động khoe khoang với ai, sợ người khác nói nàng thích khoe. Hiện giờ hảo tỷ muội chủ động hỏi, nàng cũng không cần giấu nữa.
Hoa Phượng Mai nghe mà cảm thấy khó tin, thật sự có đãi ngộ tốt như vậy sao?
Nghe mà cứ tưởng chuyện giả vậy.
Người như nàng, xuất thân nông thôn, mấy thứ như “năm loại bảo hiểm một khoản công ích” cơ bản chỉ nghe qua, chứ công việc nàng làm chưa từng ai đề cập đến.
Vì dưỡng lão sau này, nàng tự bỏ tiền mua bảo hiểm, tốn không ít tiền đâu.
Còn nói gì tới lương năm ngàn, ở nơi như Vũ Châu, lương phổ biến chỉ khoảng hai ngàn, nàng bình thường mệt tới đau lưng, mới có thể kiếm được gần ba ngàn.
Trừ phi giống một số nữ nhân, ra công trường làm việc, hoặc vào xưởng, làm mấy việc bẩn thỉu, mệt mỏi hoặc hại thân thể như hàn điện linh tinh, mới có thể được năm ngàn trở lên.
Huống chi khuê nữ nàng cũng đang ở Vũ Châu mà.
Hoa Phượng Mai không nhịn được, hỏi: “Công việc đó còn tuyển người không? Ta không cần năm ngàn, có hai ba ngàn là được rồi.”
Chủ yếu là được nghỉ đôi ngày, lại có năm loại bảo hiểm, không cần làm ca đêm, so với công việc hiện tại của nàng tốt hơn nhiều.
Cố a di nói: “Ngày mai ta đi công ty giúp ngươi hỏi thử xem.”
Đối với Phượng Mai, nàng biết cả nhà bọn họ sống khổ, nếu có thể giúp một tay, Cố a di đương nhiên nguyện ý.
Quan hệ của hai người, không phải cái loại ngóng trông đối phương càng khổ càng tốt, đó không phải tỷ muội, mà là kẻ thù!
Cố a di không có tâm tư xấu, thật lòng hy vọng đối phương ngày càng tốt hơn. Phượng Mai mấy năm nay chịu không ít khổ, nàng nhìn mà biết rõ.
Phượng Mai lớn lên còn xinh đẹp hơn nàng, năm đó nếu tái giá thì cũng đã đi lấy chồng rồi, nhưng cố tình không chịu gả, thà một mình nuôi hài tử lớn khôn.
...
Buổi trưa ăn cơm xong, bên ngoài ánh mặt trời cũng là lúc ấm áp nhất trong ngày.
Tiết Nguyên Đồng khẽ huých Khương Ninh đang cầm điện thoại:
“Chúng ta đi câu cá đi?”
“Được.” Khương Ninh thu hồi điện thoại.
Vừa rồi hắn đã gửi tin cho Thiệu Song Song, nói rằng ngày mai Cố a di sẽ giới thiệu một người tới công ty nàng.
Trước tiên cứ xem tay nghề nấu nướng, nếu tay nghề ổn thì để làm đầu bếp, còn không thì giao cho nàng mấy việc như mua nguyên liệu, làm trợ thủ cho Cố a di.
Hoa Phượng Mai là bằng hữu của Cố a di, nhân phẩm ít nhất đáng tin, mà mỗi ngày mua đồ, làm việc vặt này nọ, người như vậy rất thích hợp, hắn cũng không keo kiệt đến mức không cho cơ hội.
Chúng sinh đều khổ, hắn thỉnh thoảng chọn người để giúp, cũng không tính là gì.
“Sở Sở, ngươi đi câu cá không? Hôm nay ta cùng Khương Ninh tỷ thí câu cá, buổi tối ngươi có lộc ăn đó.” Tiết Nguyên Đồng khoe một chút cần câu bảo bối của nàng.
“Vậy ta đi xem thử.” Tiết Sở Sở không cự tuyệt, dù sao câu cá cũng rất yên tĩnh, nàng có thể mang theo sách tiếng Anh, ngồi bên cạnh ôn từ vựng cũng được, xem như đổi chỗ học tập thôi.
“Được rồi, Khương Ninh, mau chuẩn bị ngựa cho bổn cô nương!”
Khương Ninh liếc nàng một cái: “Ngươi bị làm sao thế, bờ sông cũng không xa, đi bộ theo ta đi.”
“Khương Ninh, ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát thôi!”
“Ngươi có chuẩn bị mồi câu chưa?” Thời tiết như thế này, đào giun cũng không dễ.
Tiết Nguyên Đồng nói: “Ta mua mồi giả trên mạng rồi.”
Nàng đưa cho Khương Ninh xem, trên lưỡi câu còn có một miếng kim loại nhỏ.
Khương Ninh tán thưởng: “Ngươi thật thông minh.”
“Chứ sao!”
Ba người cùng nhau đi đến bờ sông.
Bờ sông được trải nhựa đường, bên cạnh dán sát dòng sông là một mảnh đất bằng, khoảng bằng nửa sân bóng, nơi đó dừng không ít ô tô.
Lúc trước vào mùa thu, thường có người đến vùng đất trống đó cắm trại dã ngoại, nướng BBQ linh tinh, hiện tại đang mùa đông, người đến ít hơn nhiều, chỉ những ngày nắng đẹp như hôm nay, mới có người từ nội thành tới chơi.
Hôm nay trời đẹp, bờ sông đương nhiên không thể thiếu các lão câu cá.
Phía bờ sông, mỗi cách một đoạn lại có một hai lão nhân đang câu cá, hoặc ngồi hoặc đứng, vô cùng thong dong.
Khương Ninh ba người cầm cần câu, xách theo tiểu ghế gấp. Hắn bên phải là Tiết Nguyên Đồng dáng vẻ đáng yêu, lại bên trái là Tiết Sở Sở, càng là đem hình tượng thiếu nữ hoa quý biểu hiện đến cực hạn.
Mấy lão câu cá nhìn qua đều phải liếc mắt thêm vài lần.
“A, tiểu tử kia một chút cũng không chuyên nghiệp, ai lại mang theo muội tử đến câu cá, mà còn hai người lận. Câu cá a, phải là cô độc, tự do, là sau khi đã quen sống trong náo động mới tìm lấy chốn yên tĩnh!”
Lão câu cá chẳng những không hâm mộ, mà ngữ khí còn mang theo vài phần chua chát.
Bên cạnh có một vị đại ca đang ngồi trên ghế câu cá, chậm rãi thở dài một hơi, tựa hồ nhớ lại năm xưa, bên người hắn cũng từng có một nữ hài như vậy, tuy rằng không xinh đẹp như thiếu nữ kia, nhưng đó chính là thanh xuân của hắn!
Khi ấy, hắn còn trẻ, chưa biết câu cá là gì, mỗi ngày đều tràn đầy tinh lực.
Mấy lão câu cá trẻ tuổi thì không có nhiều cảm khái như thế. Có người nhặt một cục đá lên, xoa xoa rồi ngạc nhiên nói:
“Này, cục đá này thật kỳ lạ, lão ca có biết đây là đá gì không?”
Lão đại ca kia mắt sáng lên: “Ngươi vừa nói thì ta lại chẳng thấy mệt nữa, những thứ khác không dám nói, chứ đá thì ta hiểu biết nhất.”
Thế là hai người mặc kệ cần câu, cùng nhau ghé đầu nghiên cứu cục đá.
…
Tiết Nguyên Đồng tìm được chỗ ngồi tốt, trước khi câu cá liền nói:
“Khương Ninh, hôm nay chúng ta thi xem ai câu được nhiều cá hơn.”
“Ngươi dám không?” Hôm nay Tiết Nguyên Đồng đánh cờ thắng mấy ván, có chút đắc ý.
“Được thôi, vậy tối nay ai câu được bao nhiêu, người đó ăn bấy nhiêu.” Khương Ninh đề nghị.
Tiết Nguyên Đồng khẽ cắn môi, đáp ứng: “Được!”
“Sở Sở, xem ta câu cá lớn cho ngươi ăn nhé.” Tiết Nguyên Đồng vẽ ra viễn cảnh.
Tiết Sở Sở hiện đang ở trong thành thị, mẫu thân nàng khó được dịp cùng Cố a di hội ngộ, lại được Cố a di giữ lại, nên hai mẹ con nàng sẽ dùng cơm chiều ở nhà Cố a di. Sau bữa cơm mới có thể đến Vũ Châu Nhị Trung học tiếp.
Tiết Sở Sở gật đầu: “Ừ, ta chờ ngươi câu được cá lớn.”
Kỳ thật nàng cảm thấy Tiết Nguyên Đồng có chút không đáng tin, trận cờ thua là do nàng sơ suất, xem nhẹ thực lực của Tiết Nguyên Đồng, không ngờ đối phương lại giỏi cờ như vậy.
Tiết Sở Sở có chút bị đả kích, nàng không nghĩ hôm nay lại gặp phải đối thủ như thế.
Chỉ là câu cá khác với đánh cờ, câu cá rất cần tâm thái ổn định, phải nhẫn nại mới câu được cá.
Mà Tiết Nguyên Đồng rõ ràng không giống người trầm ổn, trái lại Khương Ninh bên cạnh trầm mặc ít lời, thoạt nhìn là người rất kiên nhẫn.
Tiết Sở Sở nhìn thấy Khương Ninh nhẹ nhàng vung cần, hoàn thành động tác ném câu, không thể không nói, thực sự rất phong độ.
Hôm nay đến nhà Tiết Nguyên Đồng, để lại cho nàng ấn tượng sâu nhất chính là Khương Ninh.
Sau một chút tiếp xúc, nàng phát hiện nam sinh này tuấn tú, trầm tĩnh, dùng điện thoại iPhone, quần áo cũng là hàng hiệu, điều quan trọng nhất là hắn đối xử với Tiết Nguyên Đồng thực sự rất tốt, như một ca ca vậy.
Tiết Sở Sở quan sát rất tinh tế, Khương Ninh dường như luôn cố ý vô tình chăm sóc Tiết Nguyên Đồng.
Tiết Nguyên Đồng ném câu, động tác khoa trương, suýt nữa tự mình ngã xuống sông, Tiết Sở Sở nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại.
“Đồng Đồng, ngươi…” Tiết Sở Sở vừa buồn cười vừa lo lắng.
Tiết Nguyên Đồng trong lòng còn sợ hãi, mặt nhỏ trắng bệch, thất sách, thật là thất sách.
“Ta không sao, kỳ thật vừa rồi ngươi không kéo ta, ta cũng không ngã đâu, ta giữ thăng bằng rất tốt.”
Khương Ninh phụ họa: “Đúng vậy, nàng rất lợi hại.”
Tiết Sở Sở im lặng, nàng không phân biệt được Khương Ninh là đang trêu chọc Tiết Nguyên Đồng hay đang khen thật.
“Ta muốn bắt đầu câu cá.”
Tiết Nguyên Đồng ném câu, ngồi xuống ghế xếp nhỏ, bắt đầu nghiêm túc câu cá.
Khương Ninh cũng đồng dạng ngồi xuống ghế của mình.
Còn lại Tiết Sở Sở thì đứng một chỗ, cầm sách nhỏ ghi từ vựng để học.
Kiên trì được ba phút, vẫn không có động tĩnh gì, Tiết Nguyên Đồng liếc nàng, rồi nói:
“Sở Sở, ngươi thật xinh đẹp nha.”
Tiết Sở Sở nghe xong, không phủ nhận, mà đáp:
“Đồng Đồng, sau này ngươi sẽ còn xinh đẹp hơn ta.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tiết Nguyên Đồng rất có tự tin.
Tiết Sở Sở chỉ cười, kỳ thật nàng tình nguyện mình xấu một chút, ít nhất không phải chịu phiền nhiễu như hiện tại.
Tuy nàng đang học ở Nhị Trung – trường trung học tốt nhất Vũ Châu – nhưng vì dung mạo quá nổi bật, nàng thường xuyên gặp phiền toái.
Luôn có nam sinh dùng đủ loại cách biểu đạt hảo cảm với nàng.
Nàng chỉ cảm thấy phiền, hiện tại chỉ muốn học hành thật tốt, cải thiện gia cảnh nghèo khó.
Kỳ thật, Nhị Trung so với sơ trung ở trấn trên đã tốt hơn nhiều. Hồi sơ trung, nàng từng hai lần bị người chặn đường, ép làm bạn gái, may mà mẫu thân đến kịp thời.
Ít nhất mấy năm nay, so với dung mạo mang đến phiền toái, thì lợi ích gần như không có.
Tiết Nguyên Đồng ngồi một canh giờ rưỡi, mặt trời đã ngả, nàng vẫn chưa câu được một con cá nào, từ đầy hi vọng đến thất vọng tràn trề.
Nàng mệt rồi.
Ngược lại Khương Ninh bên cạnh thì một con lại một con, đầy cả xô, lại còn luôn khoe khoang trước mặt nàng.
Tiết Nguyên Đồng: “Hủy diệt đi.”
Khương Ninh nói với nàng: “A, cá của ngươi đâu rồi? Không thể nào, một con cũng không câu được sao?”
Tiết Nguyên Đồng ủy khuất đáp: “Vận khí của ta bị ngươi hút hết rồi, ta phải về nhà.”
“Nhưng ngươi không câu được cá, tối nay sẽ không có cá ăn.”
“Ta, ta không ăn.” Tiết Nguyên Đồng đáng thương hề hề nói.
“Hay là ngươi đợi một lát nữa, ngươi nhất định sẽ câu được cá.”
“Không được, ta đã hết hy vọng rồi.” Tiết Nguyên Đồng cụp đuôi ủ rũ.
“Vậy ngươi có muốn tính cá của ta là của ngươi không?” Khương Ninh đề nghị.
“Tính hết cho ngươi, hôm nay ta chọn chỗ quá dở, đúng rồi, chắc chắn là tại chỗ ngồi.” Nàng tự trấn an mình như thế.
Lời vừa dứt, cần câu của nàng liền động, một con cá đã mắc câu.
Khương Ninh ngầm dùng linh lực.
Tiết Nguyên Đồng trợn tròn mắt: “Vận khí! Nhất định là vận khí!”
Nàng lại quăng câu, tùy tiện ném đại, kết quả lại là một con cá nữa mắc câu.
“Cá này ngốc quá đi?”
Nàng tiếp tục ném móc, kết quả một con nối tiếp một con cắn câu.
Khương Ninh “bổ đao”: “Tiết Nguyên Đồng, ngươi đã nói là tính cá của ta cho ngươi, không được chơi xấu đâu nha.”