Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Đạo Quân Mã Nhược Anh đi ra từ cửa chính của tòa lâu đài, cô cùng với những người khác cứ như đã đứng đó chờ sẵn từ trước, thấy trực thăng đáp xuống là lập tức chạy ra ngay.
Cô xem xét tình hình Âu Dương Vô Thần rồi đề nghị đưa vào trong phẫu thuật. Âu Dương Thiên Thiên vì đứng lấp phía sau nên không thể tiến lên chào hỏi được.
Sau khi đám người đi vào lâu đài hết, cô vẫn còn ở bên ngoài. Hơi cúi người, Âu Dương Thiên Thiên ôm chặt bụng mình, hơi thở có chút nặng nề.
Đau quá... chỉ là một cú đạp thôi, nhưng tại sao cô lại đau như vậy? Có phải bị gì rồi hay không?
Rốt cuộc... Elena đã dùng bao nhiêu sức cho hành động đó vậy chứ?
Lâu đài này là của Vivian, dáng vẻ được xây như một tòa thành cổ xưa, nhưng bên trong thì lại hiện đại rất nhiều. Thậm chí, còn có hẳn một khu được xây dựng như bệnh viện, có đầy đủ phòng thuốc và các phòng khám, phẫu thuật.
Vivian cho phép sử dụng nó để Mã Nhược Anh có thể tiến hành phẫu thuật cho Âu Dương Vô Thần, đồng thời, cô cũng hỗ trợ hết mức về mặt thiết bị tối tân nhất cho cô ấy, để đảm bảo nó sẽ thành công.
Đám người được Vivian tiếp đãi như khách, cô dặn người hầu chăm sóc bọn họ thật chu đáo và cẩn thận, bao gồm cả Âu Dương Thiên Thiên. Thế nhưng, cô lại từ chối.
Thay vì đi tắm rửa và ăn uống để lấy lại sức, Âu Dương Thiên Thiên ngồi chờ trước phòng phẫu thuật rất lâu. Cô ngồi úp mặt xuống đầu gối, vừa mệt mỏi nhưng lại không muốn đi nghỉ, trong lòng thực sự rất nhiều mâu thuẫn. Mà cốt yếu, chính là vì lo lắng cho người đàn ông trong căn phòng kia.
Lúc này, đột nhiên tiếng "cộp cộp" vang lên, dừng trước mặt của Âu Dương Thiên Thiên là tiếng giày cao gót nhọn hoắt.
Elena đứng thẳng người, dáng cô cao ngất, hạ mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên khinh thường, lên tiếng:
- Vẫn còn muốn diễn vai em gái quan tâm anh hai mình sao? Nếu không muốn Phelan bị thương thì lần sau đừng tới gần anh ấy nữa, cô chỉ mang lại phiền phức cho người khác mà thôi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe tiếng nói, cô nhắm mắt thở dài một hơi, chậm rãi ngước đầu lên nhìn, đáp:
- Elena tiểu thư, tôi đã nói Âu Dương Vô Thần bị thương không phải do tôi, tại sao cô cứ đổ hết mọi thứ lên đầu tôi nhỉ? Hơn nữa, em gái quan tâm anh trai không phải điều bình thường sao? Cô thậm chí đến cái này cũng muốn bắt bẻ à?
Người phụ nữ nhếch môi, nói:
- Phelan luôn rất cẩn thận, bao nhiêu năm quen anh ấy tôi chưa từng thấy Phelan bị thương, chỉ khi có cô mới có chuyện xảy ra thôi!
Nói tới đây, Âu Dương Thiên Thiên bỗng thấy buồn cười.
Chỉ khi gặp cô mới xảy ra chuyện? Làm ơn đi, Âu Dương Thiên Thiên sống 22 năm rồi, thời gian gặp Âu Dương Vô Thần tuy không thường xuyên nhưng cũng không ít đâu đấy, nếu cô thật sự gây phiền phức cho anh ta, thì sớm đã bị thương rồi, còn chờ đến bây giờ sao?
Cô ta có còn lí do nào vô lí hơn nữa không?
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt một hơi, cô chớp mắt, hỏi:
- Rốt cuộc thì tôi đã đắc tội cô cái gì, mà cô năm lần bảy lượt chèn ép tôi như vậy? Chỉ vì tôi là em gái của Âu Dương Vô Thần ư?
Elena híp mắt, độc miệng lên tiếng:
- Không, lỗi sai duy nhất ở cô, là vì cô được sính ra trên đời này và đấy!
"...."
Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, không nghĩ đến Elena lại có thể nói như vậy. Cô nhíu mày, muốn phản bác lại, thế nhưng, đúng lúc này, một tiếng nói chợt truyền tới:
- Vì sao sống cũng là một lỗi chứ? Lỗi với ai? Với cô sao? Người cũng chỉ có một cái mạng sống?
Mã Nhược Anh đi ra từ phòng phẫu thuật, hai tay cô bỏ vào trong túi áo, nhìn người phụ nữ đang đứng với ánh mắt nghi hoặc.