Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Đạo Quân Lời của Mã Nhược Anh vang lên trong đầu, khiến Âu Dương Thiên Thiên đứng hình giây lát, tay cô đang đưa về phía trước cũng đột nhiên khựng lại.
Có cảm xúc khác ư? Cô có hay không? Với anh ta?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô chớp mắt nhìn gương mặt người đàn ông nằm trên giường, đôi con ngươi trong suốt lần đầu tiên hiện lên một lớp sương mù mờ khó hiểu.
Chậm rãi thu tay về, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, tầm mắt có chút suy tư lơ đãng.
Nhớ lại thì, đã có rất nhiều khoảnh khắc cô ở bên cạnh Âu Dương Vô Thần, từ lúc bắt đầu gặp mặt ở Âu Dương gia, cùng ở chung trên 1 chiếc xe, cùng ngồi ăn trên một chiếc bàn, cho tới lúc sống ở nhà anh ta, cũng dùng chung bữa sáng, ăn chung bữa tối, thậm chí có lúc còn ngủ chung 1 giường..... cho đến chuyện này.
Nói sao cho đúng nhỉ? những lần trước, hoàn toàn đều là sự tiếp xúc mờ nhạt, bình thường nhưng mà.... Dường như lần này... khoảng cách giữa cô và người đàn ông đã được rút ngắn đi một chút.
Ở bên cạnh anh ta, không còn đơn thuần là việc ăn chung, uống chung nữa, mà là sự bảo vệ và chăm sóc lẫn nhau. Từng lời nói, đến hành động, đều là sự quan tâm rất thân mật, thật sự... không phải là không có lúc cô rung động.
Lúc Âu Dương Vô Thần nắm tay cô chạy, lúc anh ta cứu cô, lúc anh ta ôm cô an ủi.... những điều đó.... cô đều cảm nhận được sự bảo vệ rất an toàn và vững chắc từ anh.
Giây phút đó, cô đã thật sự có cảm xúc khác.
Nhưng mà.... liệu nó là của chính cô, hay là... của Âu Dương Thiên Thiên?
Cơ thể này, từng đã hành động khác xa so với suy nghĩ của cô, nó đã từng buột miệng nói thích Âu Dương Vô Thần, trong khi cô không hề muốn nói, vậy nên, cũng không loại trừ khả năng cảm xúc khác thường là từ cơ thể này tạo ra, chứ... không phải là do cô.
Những suy nghĩ rối loạn cứ lấn lướt lấy tâm trí của Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô cảm thấy bối rối.
Ngay từ lúc đầu, cô đã xác định mình không hề thích Âu Dương Vô Thần, nếu có tiếp xúc, cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng mà... vì sao giờ phút này, chỉ vì một câu nói của Mã Nhược Anh, lòng cô lại rối bời thế này?
Ánh mắt cô gái hơi run rẩy nhìn sang người đàn ông, thở dài một hơi nặng nề.
Rốt cuộc thì, người thích Âu Dương Vô Thần, là Âu Dương Thiên Thiên... hay là... Đàm Gia Hi cô đây?
Âu Dương Thiên Thiên ngồi nhìn một lúc lâu, trong tâm trí cô hiện lên rất nhiều câu hỏi, rất nhiều lời thắc mắc, nhưng mãi không tìm được câu trả lời.
Cuối cùng, cô đứng dậy, xoay người muốn đi ra ngoài.
Thế nhưng, có một điều kì lạ đã xảy ra... Đúng vào lúc Âu Dương Thiên Thiên quay đầu, cánh tay cô đã bị nắm lại một cách bất ngờ, cùng với giọng nói của người đàn ông vang lên:
- Muốn đi đâu?