Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 316

Câu nói của Âu Dương Vô Thần làm Vivian và Stefan đồng loạt đứng hình, cả hai đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông, dường như có chút sốc.

Không muốn làm anh trai sao? Vậy.... Âu Dương Vô Thần muốn là ai chứ?

Câu nói mập mờ này tuy không mang quá nhiều ý nghĩa nhưng nó lại rất có ý tứ, giống như muốn biểu lộ mà phải kiềm nén vậy.

Chí ít thì, đây là lần đầu tiên hai người nghe từ miệng của một Âu Dương Vô Thần nói ra câu có "tình" như vậy. Lúc trước, dù là người đó... cậu ấy cũng chưa bao giờ nói như vậy.

Stefan mím môi, anh thở hắt ra một hơi, gật đầu lên tiếng:

- Được rồi, cậu muốn thế nào cũng được, nhưng mà.... dừng chuyện này lại đi, cậu đang đi quá xa rồi. Tâm trạng lúc này của cậu thật sự không ổn, chúng ta không nên tiếp tục vấn đề này nữa.

Dứt lời, Stefan quay người, dường như có ý định muốn dừng cuộc trò chuyện và rời đi. Thế nhưng, Âu Dương Vô Thần lại không muốn như vậy, anh tiến về phía người đàn ông, bắt lấy vai cậu ta, kéo lại.

Stefan bị buộc phải dừng lại, anh cắn răng quay đầu, dùng tay mình bắt lấy tay của Âu Dương Vô Thần, xoay một vòng, rồi tách nó ra khỏi người mình.

Âu Dương Vô Thần không để im, anh đưa tay còn lại lên vòng qua hai tay của Stefan, hất văng chúng ra hai bên, rồi nắm lấy cổ áo của anh ta, dồn vào bờ tường.

Vivian hoảng hồn, cô lần đầu tiên thấy hai người này có ý đánh nhau, liền chạy đến, cầm lấy cánh tay đang nổi đầy gân xanh của Âu Dương Vô Thần, lên tiếng:

- Phelan, cậu đang làm gì vậy hả? Buông Stefan ra đi.

Âu Dương Vô Thần nghiến răng, anh vốn không muốn làm đau bạn thân của mình, nhưng hành động của cậu ta làm anh cực kì tức giận, anh không thể cho qua chuyện này được.

- Rốt cuộc thì cậu đang che giấu cái gì? Cậu đang bao che, bảo vệ cho người nào trước mặt tôi mà không muốn nói, hả?

Lưng của Stefan bị đập vào bờ tường, nhưng đối với anh nó chỉ là sự va chạm nhỏ, không đáng để kêu lên đau đớn. Trước câu hỏi người đàn ông đối diện, anh lên tiếng đáp:

- Vô Thần, đúng là tôi biết kẻ đã làm Âu Dương Thiên Thiên bị thương là ai, nhưng tôi sẽ không nói.

Âu Dương Vô Thần càng tức giận hơn trước câu trả lời của Stefan, ánh mắt anh run lên, quát:

- Tại sao lại không nói?

- Bởi vì cô ta không là gì cả! - Ngay lập tức, Stefan đáp trả lại bằng một tiếng hét mạnh mẽ. Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với Âu Dương Vô Thần, nhưng mà... anh cảm thấy nên như vậy.

Người đàn ông híp mắt, như không thể tin được, lên tiếng:

- Cái gì?

Stefan nhướn mày, trực tiếp nói thẳng:

- Âu Dương Thiên Thiên, cô ta không là gì với tôi cả. Thậm chí là với cậu.

Đúng vậy, cho đến bây giờ anh vẫn nghĩ Âu Dương Thiên Thiên không là gì với bọn họ. Vậy nên, anh không thể để một thứ "không là gì" làm tổn hại đến em gái anh!

Âu Dương Vô Thần nhìn Stefan bằng ánh mắt lạnh lẽo, đôi con ngươi anh đen láy, hiện lên sự khát khao muốn bộc phát cùng cực:

- Không là gì? Stefan, tôi đã cho cậu thời gian, tôi biết cậu tiếp cận Âu Dương Thiên Thiên vì mục đích, vậy nên... tôi đã cho cậu mọi cơ hội để biết về cô ấy. Nhưng mà.... cậu lại nói với tôi không là gì sao?

- Vậy để tôi nói cho cậu biết, Âu Dương Thiên Thiên đang nằm trong đó, chính là người phụ nữ mà Âu Dương Vô Thần tôi thích, cậu nghe rõ chưa!

Đúng lúc này, tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, hai thân ảnh đang đi tới phòng phẫu thuật, trước câu khẳng định của Âu Dương Vô Thần, đã không thể ngờ được mà dừng chân.

Đó là.... Andrew và...... Elena!
Bình Luận (0)
Comment