Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 346

Âu Dương Thiên Thiên đi ngang qua người Kiếm Tử, cô liếc mắt nhìn anh, lạnh lẽo nói:

- Đừng có đi theo tôi!

Nói rồi, liền nhấc chân bước ra ngoài. Kiếm Tử quay sang nhìn Âu Dương Chấn Đông, thấy ông ra hiệu, liền hiểu ý, cúi đầu rồi chạy đi.

Âu Dương Hạ Mạt dùng ánh mắt dè dặt nhìn ba của mình, sau vài giây, cô tự động lui người đi vào trong. Không ai thấy, khi cô ta xoay người, khóe môi hơi nhếch lên.

- -------...----------....------------------

Trở lại thời điểm Âu Dương Thiên Thiên vừa sang Mỹ, tối hôm đó.....

Như thường lệ, Âu Dương Chấn Đông ở trong thư phòng, một mình giải quyết công việc, lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cùng tiếng nói trong trẻo truyền tới:

- Ba, con là Hạ Mạt.

Âu Dương Chấn Đông nghe thấy tiếng cô, liền nói:

- Vào đi.

Được sự cho phép, Âu Dương Hạ Mạt chậm rãi mở cửa, trên tay cô ta bưng một khay nhỏ đựng ly sữa ấm, nhìn Âu Dương Chấn Đông lên tiếng:

- Ba, làm việc nhiều như vậy chắc là mệt lắm. Mẹ bảo con mang lên cho ba một ly sữa nóng, ba uống rồi hẵng làm tiếp nhé.

Âu Dương Chấn Đông lạnh nhạt gật đầu, dặn cô cứ để nó ở trên bàn, rồi cho ra ngoài.

Âu Dương Hạ Mạt tỏ ra rất biết điều, cô ngoan ngoãn nghe theo lời ông. Vừa lui vừa đóng cửa phòng lại, cô nhếch khóe môi, đứng đấy tầm 10 phút, rồi lại mở cửa ra một lần nữa, nhìn vào bên trong.

Thấy Âu Dương Chấn Đông nằm gục trên bàn, Âu Dương Hạ Mạt cười nhẹ, lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số lạ:

- Có thể bắt đầu rồi!

Chỉ vài giây sau, một đám người liền xuất hiện trước cửa phòng của Âu Dương Chấn Đông, nhanh chóng mang thân thể của ông rời khỏi đó, đem đến một căn phòng khác.

Bạc Tuyết Cơ đứng nhìn đám người loay hoay đặt Âu Dương Chấn Đông lên giường mình, cắn môi lo lắng,

Đúng lúc này, Âu Dương Hạ Mạt đi vào, cô ta dùng một bộ mặt bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, lên tiếng:

- Mẹ, đừng lo lắng quá, ba đã uống thuốc rồi, sáng mai tỉnh dậy sẽ không nhớ gì cả. Nếu như ông ấy hỏi mẹ chỉ cần nói là đêm qua chính ba đã vào phòng mẹ là được thôi. Mẹ không biết gì, mẹ chỉ là nạn nhân, chính ba mới là người đã ép buộc mẹ quan hệ.

Môi Bạc Tuyết Cơ run lên, bà nắm lấy tay Âu Dương Hạ Mạt, có chút sợ sệt nói:

- Hạ Mạt, mẹ không làm được, mẹ không thể như 20 năm trước, cướp người đàn ông này một lần nữa.

Âu Dương Hạ Mạt mím môi, ánh mắt trở nên đồng cảm nhưng kiên quyết thuyết phục:

- Mẹ, mẹ nói gì vậy, 20 năm trước là ba nhận lầm mẹ thành Đường Nhược Vũ, là tự ông ấy có lỗi với bà ta, mẹ chỉ là nạn nhân mà thôi. Chuyện xảy ra một lần rồi, có xảy ra thêm 1 lần nữa thì cũng như vậy, ba sẽ chỉ biết oán trách mình mà thôi, ba sẽ không trách mẹ đâu.

- Hạ Mạt.... - Bạc Tuyết Cơ nghe xong, tuy thấy hợp lí nhưng vẫn muốn nói gì đó nữa. Vậy nhưng, Âu Dương Hạ Mạt không cho bà có cơ hội đó, cô trực tiếp cắt ngang, nói:

- Mẹ, con biết mẹ rất yêu ba, bao nhiêu năm nay mẹ luôn sống không danh không phận bên cạnh ba, không cần bù đắp gì hết nhưng mà... con thấy rất uất ức thay mẹ, cũng thấy uất ức thay chị, chúng ta bị xem thường như vậy, không có địa vị trong nhà như Âu Dương Thiên Thiên, sẽ có ngày, chị ta chắc chắn sẽ đuổi cổ chúng ta ra khỏi đây mà thôi.

- Trước lúc đó, mẹ nhất định phải tìm được chỗ đứng vững chắc cho mình, và hôm nay chính là cơ hội tốt nhất. Mọi thứ đều thuận lợi, Âu Dương Thiên Thiên không có ở đây, chị hai cũng chưa về, mẹ đang đến thời kì*.... tất cả đều rất hoàn hảo, chỉ cần mẹ làm nốt chuyện cần làm đảm bảo ngày sau chúng ta không cần nhìn mặt Âu Dương Thiên Thiên mà sống nữa.

*Đến thời kì là đến tháng chỉ có ở phụ nữ. Đặc biệt trong thời gian này làm chuyện giường chiếu khả năng rất cao có thể mang thai.
Bình Luận (0)
Comment