Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 877

Quay ngược thời gian trở lại vài ngày trước khi sự việc diễn ra,

Mã Nhược Anh về khách sạn sau chuyến thăm Âu Dương Vô Thần, cô ngồi trên ghế, đôi tay điêu luyện múa trên bàn phím máy tính, dáng vẻ rất tập trung.

Ba năm trước Tiêu Tử Du đã bí mật đưa Âu Dương Vô Thần đến Canada để Mary lẫn Bush không truy tìm được tung tích của cậu ấy, để che đậy, cô còn đặc biệt dùng nghĩa trang Vancouver làm vỏ bọc, xây dựng một bệnh xá nhỏ ở phía sau, làm căn cứ để chữa trị vết thương và chăm sóc Âu Dương Vô Thần, đương nhiên, chuyện dùng khu vực này đã được Tiêu Tử Du âm thầm giải quyết với chính quyền Canada.

Cứ cách một khoảng thời gian, những người trong đội của Âu Dương Vô Thần lại đến thăm anh một lần, nhưng vì để tránh tai mắt mà họ phải chia nhau ra, di chuyển rất lén lút. Mã Nhược Anh thì khác, cô là bác sĩ chính của Âu Dương Vô Thần nên thường xuyên phải có mặt ở nơi này để kiểm tra tình hình của anh ấy. Một năm trở lại đây, Vivian và Elena đều không có thời gian đến, bọn họ dường như rất bận bịu với công việc riêng của gia tộc, thế nên chỉ nhận tin tức qua email Mã Nhược Anh gửi/ Andrew thì càng hiếm xuất hiện hơn, lúc đến thăm Âu Dương Vô Thần cũng không để ai biết cả, chẳng người nào hiểu cậu ta nghĩ gì nữa.

Lần này, Mã Nhược Anh đến đây đã hai tháng, cô xây một phòng khám tử ở thủ đô Vancouver nhằm ngụy tạo vỏ bọc cho mình tại Canada, như thế cũng rất thuận tiện cho việc đi lại.

Gửi đi hai phần thư điện tử, Mã Nhược Anh cắn môi, đột nhiên nhớ đến chuyện gặp lại Âu Dương Thiên Thiên lúc chiều, cô lại ngẩn ra một lúc.

Bấy giờ, đột nhiên có tiếng mở cửa truyền đến, Mã Nhược Anh giật mình tỉnh táo, cô bất giác quay đầu lại, liền nhìn thấy Stefan đang bước vào.

Gập máy tính xuống, Mã Nhược Anh để nó lên bàn, rồi chạy lại phía người đàn ông, cười hỏi:

- Anh về rồi, hôm nay hóa liệu thế nào?

Stefan tháo giày ra, anh vươn tay ôm lấy cô gái, giọng có chút ỉu xìu:

- Mệt lắm, không còn tí sức nào. Không đi nổi nữa.

Vừa nghe âm điệu này Mã Nhược Anh đã biết người đàn ông đang làm nũng, cô bật cười, xoa đầu anh nói:

- Được rồi, làm gì đến mức ấy, mau ngồi đi.

Vừa nói, Mã Nhược Anh vừa di chuyển người đàn ông đến ghế sofa, thân thể anh cứ ôm chặt lấy cô khiến việc làm có chút khó khăn. Ngồi được xuống ghế, Mã Nhược Anh gỡ tay Stefan ra, sau đó đứng dậy đi rót một cốc nước, mang đến cho anh.

Stefan cầm ly nước uống một hơi, rồi nhìn Mã Nhược Anh hỏi:

- À phải, anh nghe nói Âu Dương Thiên Thiên đến đây rồi, có thật không?

Mã Nhược Anh gật đầu, không giấu diếm đáp:

- Ừm, em đã gặp cô ấy chiều nay, vừa mới hoàn thành xong huấn luyện thì lập tức đến bệnh xá thăm Vô Thần.

Stefan nhướn mày, có chút bất ngờ nói:

- Trâu bò như thế? Cô ta không đột nhiên ngất đi đấy chứ?

Mã Nhược Anh nghe xong, lườm người đàn ông một cái. cô đặt ly nước lên bàn, quát khẽ:

- Đừng có nói như vậy, dù gì cũng đã xa Vô Thần ba năm, Thiên Thiên muốn mau chóng gặp cậu ấy là chuyện bình thường. Nhưng mà, em còn nghe nói trước khi đến, cô ấy đã quậy một trận với Mary, rất lớn đấy, chúng ta đều biết Mary đã trốn sang Canada để thoát khỏi sự truy đuổi của Bush và Rostchild, vốn là muốn đích thân xử lý bà ta nhưng không ngờ Thiên Thiên lại xuất hiện ở đây, phen này hai gia tộc kia sẽ đánh hơi được thôi, sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm đến nơi này.

Stefan dựa đầu ra ghế, thở hắt lên tiếng:

- Tính cách của Âu Dương Thiên Thiên thế nào anh hiểu, làm ra chuyện như vậy cũng không lấy làm lạ. Chỉ là anh ngạc nhiên thôi, ba năm qua nghe tin từ hội, cô ấy vượt kì huấn luyện của lão đại nhanh như điên, từ khóa này sang khóa khác, anh còn không tin, sức người làm sao có thể không biết mệt chứ? Nhưng bây giờ nghe nói cô ấy vừa trở về đã làm một trận ra trò, có lẽ đúng thật là thay đổi không ít.

Mã Nhược Anh theo đà dựa vào ngực người đàn ông, cô ôm eo anh, mím môi nói:

- Hôm nay gặp lại em cũng không tin đó là Âu Dương Thiên Thiên em từng biết, không chỉ một ít đâu, cô ấy thay đổi rất nhiều đấy. Người thì ốm, trông rất yếu ớt, tay thì đầy vết chai, chắc là do luyện súng quá nhiều. Cô ấy rất ít nói, thậm chí còn không buồn nói với em vài câu, ánh nhìn thì vô hồn, khuôn mặt lãnh đạm xanh xao, quá khác so với một Âu Dương Thiên Thiên hay cười lúc trước. Em thực sự không biết, thời gian ba năm lại tàn phá một con người nhiều đến thế.

Stefan ôm lấy bả vai cô, vuốt ve đáp:

- Đến mức vậy sao? Có lẽ Phelan đã ảnh hưởng đến cô ấy nhiều hơn chúng ta tưởng.

Chưa gặp lại Âu Dương Thiên Thiên nhưng qua lời kể của Mã Nhược Anh, Stefan cũng đã tưởng tượng ra được phần nào bộ dạng của cô ấy bây giờ. Nghe thôi đã thấy xót xa rồi, những người yêu thương cô ấy nhìn thấy thì đau đến mức nào nữa?

Mã Nhược Anh ôm chặt lấy người đàn ông, cứ nhớ đến hình ảnh Âu Dương Thiên Thiên, trong lòng cô lại đau thắt, đó vốn dĩ chỉ là một cô gái trẻ tuổi bình thường, cớ sao lại bị dồn ép đến bước đường này? Đã từng là một thiên sứ, nay lại giống như ác quỷ từ địa ngục, lạnh lẽo vô tình, âm u khát máu.

Những câu chuyện hắc hóa căn bản chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, không ngờ thiên thần sa ngã, lại có ngoài đời thực.

Âu Dương Thiên Thiên gãy cánh rồi, còn bị nhúng vào vũng lầy tối tăm, hóa ra ranh giới của sự biến chất lại mong manh như thế, một khi thiên thần gãy cánh, thì không có kết cục nào ngoài việc biến thành ác quỷ.

Stefan cảm nhận được sự thay đổi của cô gái trong ngực mình, anh đảo mắt, chuyển chủ đề:

- Được rồi, đừng nói chuyện của Âu Dương Thiên Thiên nữa, đến thời gian bàn chuyện của chúng ta rồi.

Mã Nhược Anh ngước mặt lên, cô tách khỏi thân thể người đàn ông, chớp mắt hỏi:

- Chuyện của chúng ta? Chúng ta thì có chuyện gì?

Stefan nhếch môi cười ẩn ý, anh bắt lấy tay cô, nói:

- Đừng hòng ra vẻ ngây thơ với anh, A Mã. Là chuyện mà em đã trì hoãn suốt hai năm nay, kết hôn!

*Bình luận cho vui đi mọi người ơi, đăng truyện mà không ai bình luận chắc Tiêu tủi thân buồn khóc T.T*
Bình Luận (0)
Comment