Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 887

Âu Dương Thiên Thiên chặn lối ra vào xong, cô bước đến chỗ của người phụ nữ, quỳ một chân xuống trước mặt bà ta, đồng thời vươn tay lấy chiếc khăn trong miệng Mary ra. Trả lại quyền tự do ngôn luận, bà ta ngay lập tức lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên, mày muốn làm gì?

Âu Dương Thiên Thiên không trả lời câu hỏi đó, cô hướng tay xuống, tiếp tục tháo dây thừng quanh thân thể Mary, chính thức phóng thích sự giam cầm.

- Mày thả tao, không sợ tao sẽ giết mày sao? - Mary nhướn mày, độc địa nói.

Âu Dương Thiên Thiên ngược lại vẫn rất bình thản, cô ném cho bà ta một ánh mắt khinh thường:

- Ra ngoài giang hồ vài năm liền học được cách nói chuyện khác rồi nhỉ? Còn đâu là Mary FirstFlo cao ngạo năm nào nữa? Sao vậy? Những kẻ đi theo lúc trước đâu? Gọi bọn chúng đến cứu bà đi? Tôi biết thân thủ của bọn chúng rất tốt, có khi sẽ cứu được bà một mạng.

Người phụ nữ trừng mắt, trong đôi con ngươi hiện lên sự tức giận, giọng gầm gừ:

- Âu Dương Thiên Thiên, tao sẽ giết mày.

Âu Dương Thiên Thiên bật cười, nhưng nụ cười nở trên môi vô cùng lạnh lẽo, cô đứng dậy, lùi về sau vài bước cao giọng thách thức:

- Được, tôi cho bà một cơ hội, nếu đã có bản lĩnh như vậy, thì cứ thử xem.

Vừa dứt lời, Mary đã vùng tay lao lên, xông về phía cô như một con thú điên. Âu Dương Thiên Thiên đứng im như tượng, cô không mảy may chớp mắt, chỉ nhìn bà ta một cách lạnh lùng vô hồn.

Chẳng mấy chốc, khoảng cách càng ngày càng thu hẹp, giây phút Mary đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, cô giơ tay lên, một đường bắt lấy cổ tay bà ta, rồi ngay lập tức bẻ ngoặt nó về sau, tiếng xương kêu "răng rắc" vang lên giòn tan, hòa quyện vào tiếng hét thất thanh.

Dù đau đớn nhưng người phụ nữ vẫn không bỏ cuộc, bà ta tiếp tục giơ chân lên, tứ chi còn lại bao nhiêu đều quơ loạn xạ về phía Âu Dương Thiên Thiên, với hi vọng nó sẽ trúng vào cô một chút. Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, đã sớm phát hiện ra ý đồ này, cô nhếch môi, không để cho bà ta có cơ hội đó, ngay khi chân còn chưa giơ lên thì Âu Dương Thiên Thiên đã nâng cao gót, thẳng một đường đá vào đầu gối bà ta.

- Aaaaa.... - Mary đau đớn hét thêm một tiếng nữa, khớp xương chân tiếp tục vang tiếng kêu "răng rắc", cơ thịt theo bản năng co rút, thu hồi cái chân đó về ngay tức khắc. Chưa dừng lại ở đấy, Âu Dương Thiên Thiên bắt tiếp cánh tay còn lại của bà ta, lần này, cô trực tiếp bẻ đi cả năm ngón tay trái ấy, khiến tiếng xương gãy càng vang lên mãnh liệt. Cuối cùng, tung một chưởng vào ngực bà ta, sức lực của cô mạnh đến mức hất văng cả thân thể Mary FirstFlo về phía sau, đụng trúng bức tường kiên cố rồi ngã xuống đất, thổ huyết ra ngoài.

- A...ah...aaaa... - Mary vừa đau đớn vừa không có sức lực chống đỡ, bà ta nằm dài trên mặt đất, run rẩy ôm lấy tay của mình, máu trào ngập khoang miệng màu đỏ thẫm.

Âu Dương Thiên Thiên vẫn đứng im một chỗ, trước mọi sự tấn công của người phụ nữ, cô chưa xê dịch dù chỉ là một bước chân. Chậm rãi thu về, cô vặn cổ tay mình vài vòng, mỉa mai lên tiếng:

- Đúng là không tự lượng sức mình, bản lĩnh chỉ có như vậy mà cũng muốn giết tôi sao? Mary, tôi khuyên bà nên biết thân biết phận một chút, tránh nhất thời nông nỗi, tôi không kiềm chế được năng lực của mình, sẽ bẻ gãy hết toàn bộ xương khớp trên người bà đấy.

Nói rồi, Âu Dương Thiên Thiên kéo dây khóa áo da xuống, cô tháo bỏ chiếc áo khoác bên ngoài, vứt qua một bên, để lộ thân hình mảnh mai được ôm sát bởi chiếc áo ba lỗ màu đen. Xoay người, cô đi về phía một chiếc bàn nhỏ, chậm rãi rút bên hông ra những loại vũ khí mình đang mang theo.

Cô đã lựa rất lâu mới lấy được hai món, một cái là súng ngắn, một cái là con dao găm có độ sắc bén nhất. Con dao đó khác hoàn toàn với con dao mà Tiêu Tử Du cho mỗi học trò mang theo bên mình, lưỡi dao của nó được làm từ một khối kim loại đen duy nhất, do cô đích thân mài tạo thành hai lưỡi dao nhọn hoắt, độ sắc bén là không từ nào so sánh được.

Đặt hai thứ vũ khí lên bàn, Âu Dương Thiên Thiên trước tiên cầm cây súng ngắn lên, đó chỉ là một khẩu súng cận chiến bình thường, bề ngoài không nguy hiểm hơn con dao kia. Âu Dương Thiên Thiên rút trong người ra một nòng súng khác, đó là loại giảm thanh, giúp giảm bớt tiếng nổ khi bắn súng.

Vừa lắp bộ phận giảm thanh vào, Âu Dương Thiên Thiên vừa hỏi:

- Ba năm trước, bà nhốt tôi vào hầm kín dưới lòng đất, không cho ăn uống, bây giờ trải nghiệm điều giống hệt năm đó bà đã làm, thế nào? Cảm giác có dễ chịu không?

Thân thể Mary run lẩy bẩy, bà ta nuốt một ngụm nước bọt, trong miệng toàn là mùi tanh nồng của máu:

- Âu Dương Thiên Thiên, đáng lẽ ra lúc đó tao nên giết chết mày, không để cho mày sống thêm một giây phút nào mới đúng.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, đôi mắt lạnh đi vài phần, âm giọng cũng trầm hẳn:

- Đúng vậy, năm đó... bà nên giết tôi ngay lập tức, từ khoảnh khắc tôi ở trong lãnh thổ của bà mới phải. Nhưng mà... bà lại chọn một người khác chết thay tôi... cho nên tôi mới có thể sống tiếp đến ngày hôm nay. Đáng tiếc quá phải không?

"Cạch" - Nòng giảm thanh đã được gắn vào khẩu súng, Âu Dương Thiên Thiên quay người lại, cô dựa lưng vào chiếc bàn, tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ phía xa, đột nhiên gọi:

- Mary, có muốn biết ba năm qua tôi đã làm được những gì không? Tôi đã học được một loại thuật, rất khó, rất kĩ thuật, rất cao siêu, đó là một loại học thuật vượt xa năng lực của người bình thường, nhẹ nhưng vô cùng kinh khủng, âm thầm nhưng cực kỳ nguy hiểm. Hôm nay, tôi sẽ lấy một phần của nó... dùng lên người bà, để xem xem... hiệu quả như thế nào nhé.

Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên đưa khẩu súng lên, ngón tay ma sát dọc theo cán kim loại của nó, nói tiếp:

- Khác với thế giới hiện đại bây giờ, thời Trung Quốc cổ xưa, ở đất nước tôi, có rất nhiều loại hình phạt dành cho con người. Tôi biết rất nhiều loại tốt, nhưng hấp dẫn hơn cả, là hình thức tra tấn người sống. Lấy một vài ví dụ cho dễ hiểu nhé, lâu đời nhất là hình thức "lăng trì", đối với hình phạt này, phạm nhân sẽ bị dùng một con dao sắc để cắt từng miếng thịt một trên cơ thể theo nhịp trống, cắt từ khi còn sống đến khi chết hẳn mới thôi, đau đớn kéo dài và từ từ, thật chậm rãi. Loại tiếp theo là "tứ mã phanh thây", cột bốn bộ phận của con người lên bốn con ngựa, khi hành hình, sẽ thúc ngựa phi ra bốn hướng, càng xa càng tốt. Từ đó bốn sợi dây sẽ kéo tứ chi phạm nhân đến khi thân thể của phạm nhân bị xé thành năm mảnh gồm đầu, thân và tứ chi. Phạm nhân sẽ bị bỏ mặc cho máu chảy đến chết. Điều đáng sợ là kẻ đó phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng về thể xác, khi bị sức kéo của ngựa, kéo rời từng bộ phận của cơ thể.

- Tiếp theo phải kể đến loại hình "bào cách", hình phạt này là đơn giản nhất, được tiến hành bằng cách trói các tội nhân vào cột sắt nung nóng cho tới khi họ bị "nướng" đến lúc chết. Không tốn nhiều công sức, chỉ là hơi điếc tai một chút, vì phải nghe mấy tiếng hét cao thấu cả trời. Còn nữa... tôi nhớ còn một hình phạt rất hấp dẫn nữa, chính là "tra tấn bằng cưa", cái tên rất dễ hiểu, chính là dùng một cây cưa được lắp sẵn, trừng phạt trực tiếp bằng cách cưa vào cơ thể, nhẹ thì chẻ làm đôi, nặng thì cưa thành nhiều khúc, không quy định số lượng, vô cùng thoải mái.

Âu Dương Thiên Thiên nói đến đây, người phụ nữ kia đã sợ tái xanh mặt mày, bà ta trợn đôi mắt lớn, hét gọi:

- Âu Dương Thiên Thiên, mày độc ác như vậy, ông trời sẽ không tha cho mày đâu!

- Hahaha. - Bất ngờ, cô gái bật cười thành tiếng, nụ cười của Âu Dương Thiên Thiên đặc biệt quỷ dị, giống như vọng từ địa ngục về, rất đáng sợ.

- Tôi độc ác? Trời phạt sao? Tôi còn chưa làm gì mà, trời phạt thế nào được? Chỉ là vừa rồi... mới kể một vài hình thức tôi học được, thấy hấp dẫn nên chia sẻ cho bà nghe thôi, có gì mà sợ hãi như vậy? Đồ tốt mà, không thể giữ cho riêng mình được đâu.

Âu Dương Thiên Thiên nhìn Mary bằng ánh mắt sắc lạnh, trong đôi con ngươi cô bây giờ không còn sự tĩnh lặng nào nữa, thay vào đó, giống như dòng nước chảy cuộn xiết, mây đen dày đặc u ám, báo hiệu giông tố bão bùng sắp trỗi dậy.

Cô nhìn người phụ nữ, liếm môi nói:

- Đừng sợ như vậy, những thứ đó chỉ dùng ở một khoảng thời gian nhất định thôi, bây giờ đã là thời đại nào rồi, tôi không có hứng thú áp dụng đâu. Hiện tại, tôi đang nghĩ đến một loại hình phạt, chính là... nhốt kẻ nào đó vào trong một căn phòng kín, bốn phía lắp một loại thiết bị, chỉ cần một cái chạm tay là chúng đồng loạt phun khí độc. Nhưng khí độc này không phải loại bình thường, nó có chứa một tạp chất kích thích cơ thể, đồng thời khi hít vào tâm trí cũng bị nhiễu loạn, gây ra ảo giác, căm ghét bản thân cực độ, đến mức muốn tự giết chết chính mình. Kẻ đó... không chỉ căm ghét bản thân, mà còn căm ghét sự tồn tại của chính mình, sẽ bất chấp thủ đoạn, dùng mọi cách cực đoan để khiến cơ thể bị tổn thương, càng đau càng phấn khích. Đối với loại hình phạt vừa tra tấn cơ thể lẫn tinh thần này, vừa không phải động tay vào kẻ dơ bẩn, khiến tôi vô cùng thích thú. Bà có cảm thấy như vậy không, Mary?

Mary nghe thấy, bất giác nhìn lên trần nhà, bốn phía xung quanh kín như bưng, còn lắp những chiếc hộp đen đáng sợ, trong đầu liền nghĩ đến những điều Âu Dương Thiên Thiên nói, hoảng sợ hét lớn:

- Âu Dương Thiên Thiên, mày thật độc ác. Mày giết tao đi, dùng súng bắn chết tao đi.

Âu Dương Thiên Thiên tặc lưỡi, cô lắc đầu, chậm rãi lên tiếng:

- Không thể nào, sao có thể đơn giản như vậy? Chết... là sự trừng phạt dễ dàng nhất đối với một con người, tôi không thích nó đâu. Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, đối với bà, tôi đã nghĩ ra loại hình thức khác rồi, bây giờ... tôi sẽ cho bà xem, sự tra tấn đau đớn nhất thế giới này, khi mà mạng sống đứng trên sợi chỉ mong manh giữa sự sống và cái chết, bước một bước không được, lùi một bước cũng không xong.

Dứt lời, ngón tay Âu Dương Thiên Thiên dừng lại, cô chĩa súng về phía Mary, bắn liên tiếng sáu phát " Pằng... Pằng... Pằng... Pằng... Pằng... Pằng".

Sáu viên đạn bay ra khỏi nòng súng, lần lượt ghim vào hai tay, hai chân, hai bả vai của Mary FirstFlo, khiến bà ta hét lên thảm thiết, cơ thể cùng lúc chịu nỗi đau đớn tứ chi, gần như không thể chấp nhận được.

Âu Dương Thiên Thiên thu khẩu súng về, cô cắn môi, nghiêng đầu lên tiếng:

- Tệ thật, tôi bắn lệch rồi.

Sáu viên đạn, nhưng đến một viên cũng không trúng chỗ hiểm, là vô ý, hay là cố tình?

Mary đau thấu xương cốt, không thể chịu nổi sự giày vò trên người mình, bà ta bò cựa quậy, bò lết về phía cánh cửa, gào thật lớn:

- Cứu tôi... cứu tôi với... cứu tôi... cứu tôi!!

Âu Dương Thiên Thiên vẫn đứng im một chỗ, cô không mảy may di chuyển, chỉ im lặng đợi bà ta nhích từng chút một, kêu cứu trong vô vọng.

Vài giây trôi qua, Âu Dương Thiên Thiên đặt khẩu súng xuống bàn, cô cầm đến con dao kia, chậm rãi bước tới chỗ của người phụ nữ.

- Bà chưa từng biết cảm giác bị đạn bắn trúng người là như thế nào đúng không? Hôm nay tôi cho bà trải nghiệm rồi, không cần cảm ơn. Những thứ này... mới chỉ là dạo đầu thôi

Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa cầm lấy cổ chân Mary, lôi ngược lại. Sau đó, cô gồng tay, dùng lực hất văng bà ta vào một bức tường gần đó.

- Aaaaa...- Từng khúc xương trên cơ thể như bị gãy vụn, máu thịt đau đớn hòa lẫn vào nhau, tạo nên một cảm giác cực hình không gì sánh bằng.

Chưa dừng lại ở đó, Âu Dương Thiên Thiên lại tiếp tục nắm một bên chân bà ta, ném tiếp về một phía nữa, lần này, đến tiếng thét Mary cũng không kêu lên nỗi, cơ thể bà ta nhưng bị nghiền nhuyễn ra, có cảm giác cột sống cũng bị đứt đoạn luôn rồi. Cả cơ thể không một nơi nào là thuộc về bà, tất cả... đều vô lực...

*Mai lại quay về một chap nha, mấy nay bỏ bê truyện mới quá rồi, mọi người nghĩ trừng phạt đến đây đã hết chưa?*
Bình Luận (0)
Comment