Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 1.3

“Ha ha ha ha….” Ôn Hinh Nhã đột nhiên vừa khóc vừa cười đến tê tâm phế liệt, tiếng gào nức nở tuyệt vọng, một lần lại một lần, một tiếng tiếp theo một tiếng, lặp đi lặp lại quanh quẩn trong khoảng không, làm người ta phản thương tiếc.

Ôn Hinh Nhã đột nhiên cảm giác ý thức của mình trở nên mơ hồ, cảm giác đau đớn cắn nuốt xương tủy, muốn sống không được muốn chết không xong quen thuộc kia thổi quét mà đến, cô hô hấp khó khăn, toàn thân run rẩy co quắp, bỗng nhiên nổi lên khát vọng, gần như khiến cô mất đi tất cả tự tôn.

Cô cong người nằm trên mặt đất, hóa ra người vẫn luôn không nhìn thấu là cô, cô chẳng qua chỉ là một người ngoài cuộc nỗ lực bay lên cành cao, muốn biến thành phượng hoàng, nhưng lại không thay đổi được bản chất của chim sẻ! Đám người Hạ Như Nhã nhìn thấu điều này, cho nên mới không kiêng nể gì hãm hại cô.

Mà cô không nhìn rõ, ngược lại không ngừng vướng bận tại sao trong mắt người nhà họ Ôn cô vĩnh viễn kém Hạ Như Nhã, Hạ Như Nhã cao quý, cô lỗ mãng, Hạ Như Nhã ưu nhã, cô ngông cuồng, Hạ Như Nhã là công chúa của nhà họ Ôn, cô là sỉ nhục của nhà họ Ôn.

Tình thân và sự đồng cảm vốn nên thuộc về cô lại cần cô ra sức đi tranh thủ, nỗ lực trả giá để có được sự thừa nhận, cái loại cảm giác không được chấp nhận này khiến cô bị lạc lối, oán hận hơn, cho nên cô tự sa ngã, cô sa đọa không chịu nổi, đến nỗi lưu lạc đến nông nỗi như thế.

Ninh Thư Thiến đi đến trước mặt cô, duỗi tay nắm lấy gò má cô, buộc cô không thể không nhìn bà ta: “Cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách cô là con gái Mạc Vân Dao, con tiện nhân Mạc Vân Dao kia có cái gì tốt, vì sao mọi người muốn so sánh tôi với cô ta, ha ha… Tôi cùng không phục, không phải cô ta rất xuất sắc sao? Tôi đây cố tình muốn con gái cô ta trở thành vết nhơ duy nhất cả đời này của cô ta, hút thuốc phiện, say rượu, đánh nhau, ầm ĩ gây chuyện, ai cũng có thể làm chồng, bị nghìn người chỉ trỏ, ha ha ha….”

“Tiện…. Tiện nhân!” Ôn Hinh Nhã hung ác trừng mắt nhìn bà ta, hận không thể nhào lên ăn thịt bà ta, uống máu, rút gân, lột da, lóc xương, giết chết bà ta, vậy mà bà ta dùng phương thức phát rồ này để trả thù mẹ, đơn giản chết vạn lần cũng không hết tội.

Hạ Như Nhã ngồi xổm xuống trước mặt cô dịu dàng nói: “Đúng rồi, quên nói cho cô, tôi sẽ lập tức kết hôn với Tĩnh Nam, Hinh Nhã… Cô sẽ chúc phúc cho tôi chứ!”

“Tĩnh…. Tĩnh Nam!” Trong đầu Ôn Hinh Nhã đột nhiên hiện lên người đàn ông anh tuấn như ngọc kia, đúng rồi…. Anh ta đã sớm là vị hôn phu của Hạ Như Nhã.

Giọng Hạ Như Nhã mang theo sự mềm mại như an ủi tâm hồn, cũng réo rắt như ngày thường: “Hinh Nhã, thật ra tôi vẫn luôn cảm ơn cô, bởi vì toàn bộ thứ tôi có được đều thuộc về cô, cho nên cô yên tâm, tôi sẽ sống thật tốt, sẽ rất hạnh phúc, về một phần liên quan đến cô kia…” Hạ Như Nhã đột nhiên lấy ra một cây kim tiêm, mạnh mẽ cắm lên cánh tay Ôn Hinh Nhã: “Cho nên… Cô cứ… yên tâm đi thôi! Nhớ ở trên trời chúc phúc cho tôi và Tĩnh Nam.”

Ma túy được tiêm vào, ý thức Ôn Hinh Nhã trở nên mơ hồ, bóng đèn trong phòng khách biến thành nhiều màu, cô nghiến răng nghiến lợi, gian nan gào lên: “Các người hủy hoại tất cả của tôi, tôi có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người…”

Ngày này, cô chủ nhà họ Ôn bởi vì tiêm quá liều ma túy với độ tinh khiết cao nên suy tim mà chết.

…….
Bình Luận (0)
Comment