Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 14

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Hinh Nhã thay chiếc váy dài màu xanh lá thêu hoa đào kia, dùng cây trâm ngọc bích khắc hoa tường vi búi mái tóc đen lên, bên tai đeo bộ hoa tai hình hoa tường vi, giữa những cánh hoa mỏng manh, những sợi nhụy hoa màu bạc dài rũ xuống tai cô dọc theo cánh hoa, trên hoa tai được điểm xuyết bằng những viên đá quý sang trọng, đung đưa theo chuyển động của cô.

Chiếc váy thanh lịch như vậy càng lộ ra vẻ trong trẻo!

Khóe miệng Ôn Hinh Nhã chứa nụ cười dịu dàng và tao nhã: “Chào buổi sáng ông bà nội, ba và dì Ninh!”

Ông cụ Ôn gật gật đầu, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt đã dịu đi rất nhiều: “Ngồi xuống cạnh ông đi.”

Ôn Hinh Nhã cười đi qua ngồi xuống.

Không khí trong phòng khách lập tức trở nên quái dị, Ôn Hinh Nhã tức khắc vào trạng thái, hôm qua mẹ con Ninh Thư Thiến không lấy được chỗ gì tốt ở chỗ cô, tất nhiên sẽ không chịu để yên, trong nhà này bà cụ Ôn yêu con như mạng, Ôn Hạo Văn cam tâm bị Ninh Thư Thiến điều khiển.

Ôn Du Nhã mang theo nụ cười ngọt ngào: “Chị, vì sao mỗi buổi sáng chị đều thức dậy muộn hơn mọi người thế, làm cho cả nhà như chỉ đợi một mình chị thôi ấy.”

“Không được lấy chị ra nói giỡn.” Ninh Thư Thiến liếc cô ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt mang theo vẻ ôn hòa thân thiết: “Hinh Nhã, em gái cháu là đứa không lựa lời, cháu cũng biết được, đừng chấp nhặt con bé, được không! Đêm qua ngủ ngon không?”

Một câu vô cùng đơn giản, trước tiên biến lời khiêu khích của Ôn Du Nhã thành nói đùa, cuối cùng dùng một câu hỏi thăm vô cùng đơn giản chuyển đề tài đi, tự nhiên cô cũng không thể dây dưa không bỏ: “Cảm ơn dì Ninh quan tâm, ngày hôm qua đi dạo cả ngày, mệt đến nỗi vừa lên giường liền ngủ, một giấc tới sáng.”

Ý cười bên môi Ninh Thư Thiến càng sâu hơn một ít, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Ôn Hạo Văn.

Sắc mặt Ôn Hạo Văn xanh mét nhìn Ôn Hinh Nhã, thay một bộ quần áo giống như thay đổi một người, toàn bộ khí chất liền cao quý và tao nhã lên, nhưng tính tình ấy mà, ở bên ngoài có thể nào cũng không thể thay đổi được sự thô tục bên trong của cô.

“Con là cô chủ nhà họ Ôn, mỗi tiếng nói mỗi cử động của con đều đại biểu cho nhà họ Ôn, con vừa mới trở lại nhà họ Ôn, phải biết rằng chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, đừng có mang cái kiểu thấp hèn như con bé trà trộn đầu đường tới nhà họ Ôn, nếu để người ngoài biết được, nhà họ Ôn chúng ta không biết để mặt đi đâu.”

“Ba, con đã biết!” Ôn Hinh Nhã tủi thân cúi đầu xuống, nhìn dáng vẻ này hẳn là hôm qua Ninh Thư Thiến đã thổi gió bên gối với ông ta.

Ôn Hạo Văn nghe giọng nói tủi thân nhút nhát của cô liền cảm thấy cơn giận dần dần dâng lên: “Mày biết còn chạy tới những nơi không đứng đắn đó, nếu để truyền thông biết, còn không biết sẽ viết thế nào, mày không muốn mặt mũi, nhưng nhà họ Ôn chúng tao còn muốn.”

Ôn Hinh Nhã lập tức bị lửa giận của Ôn Hạo Văn dọa sợ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ông ta, mắt phượng chứa một tầng hơi nước, vô tội mang theo mờ mịt giống như không hiểu ý của ông ta: “Ba, có phải con làm sai cái gì rồi không?”

Ôn Hạo Văn bị biểu tình vô tội này của cô kích thích đến bùng nổ, đang muốn dạy dỗ cô vài câu, bỗng “bụp” một tiếng vang lên, ông cụ Ôn chụp tờ báo trên tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Hinh Nhã là con gái con, con nói chuyện thế nào vậy? Có chuyện gì không thể nói tử tế sao? Cứ nhất định phải sáng sớm tinh mơ đã gióng trống khua chiêng thế không?”

Ánh mắt Ôn Hạo Văn sắc bén nhìn lướt qua Ôn Hinh Nhã, bất mãn nhìn về phía ông cụ Ôn: “Ba, con là ba nó, chẳng lẽ không thể dậy dỗ nó hai câu? Ba cũng không hỏi xem nó làm chuyện tốt gì? Hiện tại trong giới đều đã đồn đại, nói cô cả nhà họ Ôn chúng ta kiêu căng ngông cuồng, thô lỗ không chịu được.”

“Hinh Nhã trở lại nhà họ Ôn mới được mấy ngày, thanh danh con bé cũng đã truyền khắp nơi, con có đầu óc không thế, rõ ràng đây là có người gây ra.”

Nội tâm ông cụ Ôn có chút thất vọng đối với Ôn Hạo Văn, Hinh Nhã là con ruột của Ôn Hạo Văn, trên người chảy dòng máu của ông ta, máu mủ ruột già, mặc dù lưu lạc bên ngoài mười lăm năm, giữa hai người không có tình cảm gì, nhưng cũng không đến mức chán ghét cô đến thế.

Ôn Hạo Văn không phục nói: “Nếu nó không có quá khứ như vậy, đương nhiên người khác sẽ không nói.”

Ông cụ Ôn thở dài một hơi nói: “Chuyện trước khi Hinh Nhã trở lại nhà họ Ôn, là nhà họ Ôn chúng ta nợ con bé, cho nên mới khiến nó lưu lạc đến mức đấy, về sau đừng nhắc lại nữa.”

Nói xong, ông cụ Ôn liền đứng dậy xoay người lên phòng làm việc trên tầng.

“Ba!” Ôn Hạo Văn không chịu được đuổi theo.

“Thật là tạo nghiệt, từ khi mày trở lại nhà họ Ôn, nhà họ Ôn chúng ta liền không có ngày nào yên ổn, lúc trước Như Nhã ở đâu có như vậy.” Bà cụ Ôn dữ tợn trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã, sợ hai ba con bọn họ cãi nhau nên cũng đi theo.

Phòng khách chỉ còn lại có Ôn Hinh Nhã, Ninh Thư Thiến, còn có Ôn Du Nhã.

Ôn Du Nhã nhướng mày, trên mặt không che nổi đắc ý: “Đừng tưởng rằng chị trở lại nhà họ Ôn thì sẽ là cô chủ nhà họ Ôn chân chính, trong nhà này chỉ có một mình ông nội thừa nhận chị thôi.”

Bàn tay đặt ở đầu gối của Ôn Hinh Nhã nắm chặt thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, đau đớn xuyên qua tim cô, cô hít sâu một hơi, ép lại nước mắt sắp tràn ra: “Tôi là cô chủ nhà họ Ôn, đây là sự thật chắc chắn.”

Một chữ vang dội, ăn nói rất có khí phách làm người ta không thể phản bác, ánh mắt lạnh lẽo, lóe lên tia lạnh nhạt lăn tăn, làm cả người Ôn Du Nhã ngây ngẩn không biết nên phản bác thế nào.

“Vì sao cô lại khiêu khích tôi như vậy? Hay là, cô ghen tị với tôi?” Cô nghiền ngẫm bốn chữ cuối cùng, sắc mặt thay đổi liên tục, đầu tiên là dịu dàng, nhưng dần dần càng ngày càng lạnh, cuối cùng là lạnh lẽo thấu xương.

Ôn Du Nhã theo bản năng rùng mình một cái, lúc này mới phản ứng lại, lời Ôn Hinh Nhã nói giống như một mũi tên mạnh mẽ cắm vào lòng cô ta, sắc mặt vặn vẹo mang theo hận thù: “Chị đừng có nói hươu nói vượn, chị có cái gì để tôi ghen tị, chị biết lễ nghi cơm Tây không? Biết khiêu vũ không, biết thử rượu không? Những thứ chị không biết tôi đều biết, chẳng qua chỉ là một con nhóc lỗ mãng, tiếp xúc với mấy tên côn đồ đầu đường mà thôi, đừng tưởng rằng mình cao quý lắm.”

Ôn Hinh Nhã cười lạnh: “Quả thật tôi không cao quý, nhưng mà vị trí cô chủ nhà họ Ôn rất cao quý.”

Ôn Du Nhã “vụt” một cái đứng lên khỏi sô pha: “Chị….”

Ninh Thư Thiến kéo tay Ôn Du Nhã lại, nhẹ nhàng vỗ về trấn an cô ta: “Quả thật vị trí cô chủ nhà họ Ôn cao quý, nhưng cũng không phải ai cũng bày ra được vẻ cao quý ấy.”

Ôn Du Nhã giống như nghĩ ra, vẻ giận dữ biến mất, trên mặt mang theo nụ cười hả hê: “Biết khua môi múa mép thì có lợi ích gì, đến cả bản thân còn chưa giữ được, còn ở chỗ này đắc ý cái gì, lát nữa chết thế nào cũng không biết đâu.”

Ôn Như Nhã nói làm Ôn Hinh Nhã bỗng nhiên có một cảm giác không ổn.

Ninh Thư Thiến kéo Ôn Du Nhã nói: “Mẹ Uông, lát nữa bê bữa sáng tới phòng tôi đi.”

Phòng khách chỉ còn lại một mình Ôn Hinh Nhã, lúc này mẹ Uông bưng bữa sáng chuẩn bị lên tầng, Ôn Hinh Nhã gọi mẹ Uông lại: “Mẹ Uông, đây là bữa sáng của ông nội ạ?” Để cho cháu đi! Cháu bưng lên cho.”

Đương nhiên mẹ Uông rất vui vẻ giao bữa sáng cho Ôn Hinh Nhã.

Ôn Hinh Nhã bưng bữa sáng đi vào phòng làm việc của ông cụ Ôn, mới đi tới cửa liền nghe được tiếng cãi vã kịch liệt bên trong.

…….
Bình Luận (0)
Comment