Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 18.2

Dường như cảm giác được sự thất thố của mình, ông ta liền kéo cửa ra: "Ông Ôn, cháu gái mau vào!"

Ôn Hinh Nhã cảm ơn gật đầu với ông Trương, lúc này mới đỡ ông nội đi vào nhà, vừa ngẩng đầu liền đón nhận ánh mắt dò xét của ông ngoại, cặp mắt lạnh nhạt của ông ngoại nhìn cô tràn đầy phức tạp, làm cô không biết phải làm sao.

Ông cụ Ôn cười ha ha nói: " Ông Mạc, đã lâu không gặp, ông vẫn như cũ, cang già càng dẻo dai, không giảm."

Lúc còn trẻ, ông nội và ông ngoại là bạn thân, nếu không năm đó ông ngoại cũng sẽ không đưa mẹ đến nhà họ Ôn, nhưng sau khi mẹ qua đời, quan hệ giữa nhà họ Mạc và nhà họ Ôn liền phai nhạt.

"Nhờ phúc ông bà!" Ông Mạc yên lặng đứng ở đó, dáng người thẳng tắp như cây tùng bách, hiên ngang cao ngạo, trang trọng trang nghiêm, mạng theo một loại khí thế thà bị gãy chứ không chịu cong.

4 chữ nhàn nhạt, làm trong lòng ông cụ Ôn nảy sinh một chút áy náy, ngượng ngùng kéo Ôn Hinh Nhã: "Đây là Hinh Nhã, cháu gái của tôi, cũng là cháu ngoại duy nhất của ông, tôi đặc biệt dẫn con bé đến ra mắt ông."

"Thật giống Dao nhi, khí chất cũng giống." Ông cụ Mạc nhìn cô đứng trước hàng rào sắt leo đầy hoa hồng, ăn mặc quần áo màu xanh viền hoa, phối trang sức cẩm thạch màu xanh, yên lặng đứng đó, cho dù là khí chất hay mặt mũi, đều cực kỳ giống Dao nhi, vừa nhìn liền chắc chắn cô là cháu ngoại của ông, không là gì, có lẽ là vị máu mủ.

Vừa nhận định vừa phức tạp, làm cảm xúc không biết làm sao của Ôn Hinh Nhã liền tan biến hết: " Ông ngoại!"

"Được! Được! Được!" Nói ba chữ được liên tiếp, chứa chút kích động, ông run rẩy nhấc tay sờ tóc của cô, có chút không thể làm chủ được cảm xúc.

Đôi mắt của Ôn Hinh Nhã ươn ướt.

Nhìn hai người, ông cụ Ôn liền cảm thán máu mủ tình thân thật ràng buộc.

Năm đó, lần đầu tiên Như Nhã đến gặp ông Mạc, ông cụ Mạc liền tỏ ra không thích lắm, cho dù Như Nhã có lấy lòng thế nào, ông ta đều tỏ ra nhàn nhạt, cuối cùng quan hệ của hai người cũng dần phai nhạt.

Ông cụ Mạc nghiêng đầu nhìn ông Trương: "Lão Trương, gọi người mang đồ của cô cả đưa vào phòng, đưa cô cả đi nghỉ ngơi."

"Ông nội, ông ngoại! Hai ông trò chuyệ đi, con đi xuống trước, dọn dẹp đồ đạc một chút." Chuyện của thế hệ trước là chuyện cô không thể nào nhúng tay vào được, Ôn Hinh Nhã nghe lời đi theo ông Trương vào phòng.

Trên đường đi ông Trương đểu quan sát cô gái trẻ vừa tìm được về này, phát hiện cô gái này cũng không có thô bỉ như lời đồn đại, ngược lại khí chất rất thanh nhã, không khác cô chủ là bao, trên đường đi đều quan sát phong cảnh, đây là biểu hiện của cẩn thận và tôn trọng.

Ông Trương không nhịn được nghĩ đến Hạ Như Nhã trước kia, cao quý ưu nhã, chu đáo, lúc đầu đến nhà họ Mạc, ông liền biết cô gái đó không hề giống cô chủ, nhìn thấy đồ trang trí trong nhà họ Mạc, trong mắt liền hưng phấn tham lam, ông chủ rất thất vọng.

Không nghĩ đến, cô ta lại là một người giả mạo, may mắn ông chủ anh minh, không bị tên giả mạo đó lừa bịp.

Ông Trương lại nhìn cô cả nhà họ Ôn vừa mới tìm về được, nhà họ Ôn đã kiểm tra DNA, đây mới là hàng thật giá thật, rốt cuộc con cháu của hai nhà Ôn-Mạc, khí chất cũng khác biệt: "Cô gái, ông chủ bảo tôi sắp xếp phòng cho cô ở, phía trước chính là phòng của cô."

Ôn Hinh Nhã nhìn đến, liền thấy một cây cổ thụ hoa Quỳnh nở khắp nơi, trong gió lung lay yểu điệu, cánh hoa rơi như tuyết, như đang múa vô cùng rực rỡ.

Màu trắng cũng có thể xinh đẹp như vậy!
Bình Luận (0)
Comment