Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 2.2

Cô dùng sự âm hiểm ác độc của mình làm nổi bật lên sự dịu dàng ưu nhã của Hạ Như Nhã.

Lúc này Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã ra vẻ tốt bụng với cô, cô mười lăm tuổi đơn thuần không hề tâm cơ, đương nhiên cảm động không thôi, sau đó em gái con mẹ kế Ôn Du Nhã dẫn cô ra ngoài giải sầu, liền đi vào quán bar này cuối cùng bởi vì say rượu nên thất thân.

Cô bị chụp ảnh nude, người đàn ông kia uy hiếp cô, muốn của cô năm mươi vạn, cô mới vừa trở lại nhà họ Ôn, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cuối cùng nháo tới chỗ ông bà nội, cũng chính từ lúc ấy, bà nội đối với cô chỉ có chán ghét, còn ông nội tràn đầy hy vọng về cô cũng biến thành thỉnh thoảng quan tâm.

“Ha ha! Cô bé, một buổi tối bao nhiêu tiền thế, đi không! Cùng ông đây thuê phòng, nhất định ông đây sẽ làm em dục tiên dục tử.” Đột nhiên cơ thể của cô bị người đàn ông kia ôm lấy từ phía sau, miệng người đàn ông ghé vào tai cô vừa hôn vừa ngửi, mùi rượu xen lẫn mùi hôi nách làm cho dạ dày cô đảo lộn một hồi!

Trong mắt Ôn Hinh Nhã hiện lên oán hận thấu xương, đôi mắt đỏ lừ vì uống rượu lóe lên tia sáng tàn nhẫn khát máu, cô duỗi tay bắt lấy cánh tay đang ôm eo cô của tên đàn ông, cầm một ngón tay dùng sức vặn một cái.

“Á!” Tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo không tạo nên nổi một gợn sóng trong quán bar với tiếng DJ đinh tai nhức óc.

Ôn Hinh Nhã xoay ngược lại một cái, dùng một chân đá tên đàn ông kia ngã xuống đất, nhấc chân đè lên giữa hai chân tên đàn ông đó, cười khẩy nói: “Muốn tìm chết, tôi thành toàn anh, tôi nhất định sẽ cho anh nếm thử tư vị “đau trứng” là thế nào.”

Tên đàn ông cảm nhận sức lực giữa hai chân càng ngày càng tăng, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi, dùng động tác tàn nhẫn báo đạo như vậy, hiển nhiên chính là một tấm ván sắt: “Tôi, tôi không dám, không dám…Xin cô buông tha cho tôi….”

Ôn Hinh Nhã cười khẩy nhìn một mảnh ướt át giữa chân tên đàn ông kia, thế mà sợ hãi tới mức đi tiểu mất khống chế, chân cô dùng sức xoay tròn, tên đàn ông kia đau đến mức thảm thiết kêu la, sức lực vậy xem về sau hắn ta tai họa phụ nữ thế nào nữa.

Tên đàn ông che lại chỗ giữa hai chân, đau đến quay cuồng kêu la thảm thiết trên mặt đất: “Tiện nhân, mày chờ đấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao muốn kiện mày.”

Ôn Hinh Nhã buồn cười ngồi xổm xuống, duỗi tay giữ lấy mặt tên đàn ông: “Chẳng qua tôi chỉ phòng vệ chính đáng, xuống tay có chừng mực, nhưng còn anh… Anh chịu được tra khảo sao, đừng có ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”

Cuối cùng tên đàn ông này hiểu rằng mình chọc phải tấm ván sắt, không khỏi thầm hận người nặc danh gửi ảnh chụp và tin nhắn cho mình.

Ôn Hinh Nhã ghé mặt lại gần, hung ác nói: “Tôi mặc kệ rốt cuộc Ninh Thư Thiến, Hạ Như Nhã và Ôn Du Nhã bảo anh làm gì tôi, nhưng nhớ rõ người trước mắt anh là ai, về sau nhìn cho rõ vào, thấy tôi liền tránh xe ba mét, có lẽ tôi còn cho anh một đường sống.”

“Bà cô, tha cho tôi đi, là tôi có mắt không tròng xúc phạm cô, về sau tôi không dám nữa.” Tên đàn ông đau đớn kêu rên, giữa hai chân đau đớn làm hắn ta thiếu chút nữa mất lý trí, trong đầu trở nên rõ ràng, lập tức nhớ rõ tên ba người cô nói, nếu không phải bọn họ nhắn tin nặc danh cho hắn ta, nói cho hắn không chỉ có phụ nữ để chơi, chụp ảnh nude còn có thể lấy tiền, làm sao hắn có thể chọc phải sát tinh này chứ.

Cuối cùng đã báo được mối thù đời trước, cơn buồn bực trong lòng Ôn Hinh Nhã liền biến mất, trong mắt hiện lên hận thù thấu xương, ký ức trước khi chết giống như thủy triều mãnh liệt hiện lên, cuối cùng hình ảnh dừng tại một màn lúc cô chết, cô nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào khiến máu tươi đầm đìa, cô tuyệt đối không bỏ qua người từng hại cô.

…………
Bình Luận (0)
Comment