Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 20.2

"Cũng đúng, từ khi cô cả ra đi, tôi chưa từng thấy ông chủ vui vẻ như vậy, thật hi vọng cô chủ nhỏ có thể ở mãi ở nhà họ Mạc."

"Nói không chừng cô chủ nhỏ thật sự ở lại nhà họ Mạc, mấy người nhà họ Ôn như vậy, làm sao ông chủ có thể để cô chủ nhỏ chịu tủi thân được."

Ông cụ Mạc không nghĩ đến, nhà họ Mạc luôn âm u yên tĩnh, lại vì Hinh Nhã đến, liền như căng tràn sức sống, trở nên náo nhiệt không ít.

Lúc này ông Trương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ông cụ Mạc đứng cách đó không xa, vội vàng đi đến tiếp đón.

Ông cụ Mạc thản nhiên nói: "Ông Trương, đi theo giúp tôi một chút!"

Đương nhiên ông Trương không có ý kiến, gọi một nửa người hầu đi theo ông ta.

Đột nhiên ông cụ Mạc nói:"Con bé là một đứa bé tốt."

Ông Trương cười nói: "Đương nhiên cô chủ nhỏ tốt, mặc dù không có tài hoa như cô cả năm đó, nhưng lại là một viên ngọc thô, chỉ cần cẩn thận mài dũa liền trở thành một viên ngọc tuyệt mỹ."

Ông cụ Mạc cũng cười nói: "Ông nói không sai, nhưng tôi còn thấy đứa bé này còn mạnh hơn Dao nhi nhiều, tuy Dao nhi khí chất dịu dàng, nhưng tính tình quá ôn hòa, cũng rất kiêu kỳ, là một loại kiêu kỳ đã ăn sâu vào trong sương máu không thể xâm phạm, khinh thường tranh đoạt, khinh thường mưu kế, cuối cùng không giữ được chồng của mình, nhưng Hinh Nhã lại khác, từ khi nghe ông cụ Ôn nói là cô chủ động yêu cầu đến nhà họ Mạc, tôi liền biết đứa bé này không đơn giản!"

Hiểu được lấy lui làm tiến, lại làm đến khéo léo như vậy, không phải ai cũng làm được.

"Cô chủ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu không ít khổ, đã trải qua rất nhiều chuyện, đương nhiên sẽ có tính toán, còn cô cả, đã được ngài che chở từ nhỏ, không trải qua mưa gió, cách đối nhân xử thế cũng bị ảnh hưởng."

Ông cụ Mạc thở dài: "Ông cũng hiểu mà."

Ông Trương cười không đáp.

Ông cụ Mạc cảm khái: "Lúc tôi còn nhỏ, mẹ của tôi đã từng bấm mệnh cho tôi, nói tôi chính là chuyển thế của sao Văn Khúc, thành tựu cả đời cũng không cực thịnh, tình duyên không sâu nặng, cả đời cô đơn, khi đó tôi còn trẻ, làm gì tin tưởng những chuyện bói toán ấy, cho đến khi Dao nhi khó sinh mà chết, cháu gái quy nhất mất tích, tôi mới tin rằng đây là số mệnh, nhưng khi tôi nhìn thấy Hinh Nhã dùng ánh mắt tin cậy nhìn tôi, tôi liền biết đây chính là thứ mà tôi mong đợi, tuy không có nhiều con cháu, nhưng ít nhất cũng có cháu gái làm bạn, như vậy là tôi thỏa mãn rồi."

Ông cụ Mạc không biết rằng, cả cuộc đời của ông thật sự cô đơn mà chết.

Ông Trương nhìn sắc mặt thỏa mãn của ông ta: "Tôi không tin số mệnh, nhưng tôi tin tưởng người hiền sẽ gặp lành, cả đời ngài đức cao vọng trọng, tất nhiên sẽ gặp điều tốt."

"Thật ra, vì có Ôn Như Nhã làm ví dụ, nên tôi thật sự không có ôm hi vọng nhiều với đứa cháu gái thật sự này, nhưng lúc cô quay về nhà họ Ôn, tôi luôn chú ý đến cô bé, nhưng cuối cùng vẫn mờ nhạt, để đứa bé này chịu khổ không ít." Ông cụ Mạc nghĩ đến cô gần như bị ép rời khỏi nhà họ Ôn, trong lòng liền tự trách nhiều hơn.

Ông Trương nhíu mày: "Nhà họ Ôn tìm được cô chủ nhỏ, lại chưa từng đối xử tử tế, vừa nãy tôi chỉ huy người hầu sắp xếp đồ đạc cho cô chủ nhỏ, liền nhìn thấy mấy thứ đồ này, trong lòng rất tủi thân thay cô chủ nhỏ."

Trên mặt ông cụ Mạc nổi lên ý lạnh: "Nhà họ Ôn đều lấy lợi làm đầu, Hinh Nhã có thể đến đây, cho dù thế nào đều không có vẻ vang, nhà họ Ôn làm gì có chỗ cho con bé dung thân, cộng thêm người mẹ kế và em gái kia, tâm tư bất chính, tham lam, còn không thừa dịp Ôn Hinh Nhã chưa có nền móng ở nhà họ Ôn, làm cho người nhà họ Ôn chán ghét Hinh Nhã, biến Hinh Nhã thành con rơi, nếu như vậy, không phải gia tài nhà họ Ôn đều rơi vào tay bọn họ hết sao!"

Ông Trương thở dài: "Cô chủ nhỏ thật đáng thương, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, thật vất vả mới quay lại được nhà họ Ôn, lại sa vào đầm rồng hang hổ, không cẩn thận liền rơi vào vạn kiếp bất phục."

Ông cụ Mạc lạnh nhạt nói: "Xem Hinh Nhã muốn thế nào."
Bình Luận (0)
Comment