Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 35

Editor: Jenny Thảo

Thời điểm Ôn Hinh Nhã tới sân bay đã là ba giờ chiều, nửa giờ nữa thì máy bay của ông ngoại mới hạ cánh.

Cô lẳng lặng chờ ở phòng nghỉ VIP của sân bay, nhìn xuyên qua khung cửa sổ sát đất được làm bằng kính, cô có thể nhìn thấy trên quảng trường có một chiếc máy bay đang chạy trên đường băng với tốc độ cao, đợi một chút liền nghiêng nghiêng bay lên trời, một chút rồi một chút biến mất trên những tầng mây, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của máy bay sau lớp mây trắng.

"Mẹ, con thật sự đang ở sân bay để đón một người bạn, con không có đi ra ngoài lêu lổng.." Tiếng nói mười phần không kiên nhẫn, bởi vì vừa qua khỏi thời kỳ vỡ giọng nên giọng nói có vẻ hơi hơi khàn, lại phảng phất mang theo vẻ từ tính, lại có một nét mị hoặc trong đó.

Lòng của Ôn Hinh Nhã đột nhiên như bị ai đó nhéo một cái, kích động quay đầu lại nhìn cách đó không xa có một thiếu niên đang đứng nói chuyện điện thoại, đầu tóc thì được nhuộm màu bạc cùng với màu vàng, mấy cọng tóc hơi dài thì rủ xuống cái trán trơn bóng làm nổi bật lên đôi mắt đào hoa đang phóng điện khắp nơi, khoé mắt hơi giương lên mang theo vẻ mị hoặc cùng yêu nghiệt, trên lỗ tai trái thì lộ ra một hàng khuyên tai bảy màu, xanh đỏ tím vàng lục chàm đen lấp lánh theo từng hành động của hắn, người khác nhìn vào liền biết hắn đang trong giai đoạn phản nghịch của tuổi dậy thì.

Đôi mắt của Ôn Hinh Nhã đột nhiên ươn ướt, tầm mắt trở nên mơ hồ, trong nhí nhớ của cô bỗng xuất hiện một vị thiếu niên tương đối phóng túng và phản nghịch, mà vị thiếu niên phản nghịch trước mặt này lại cực kỳ giống với vị thiếu niên trong trí nhớ của cô.

Hắn năm nay vừa mới mười bảy tuổi!

Làm bạn với nhau bốn năm, mặc dù hắn ở bên cạnh cô trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn là người duy nhất đã dành cho cô sự ấm áp độc nhất mà cô có ở kiếp trước.

"Mẹ, nếu mẹ không tin thì con có thể tìm một người nào đó để mẹ hỏi một chút có được không?" Thiếu niên hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, cầm di dộng nhìn xung quanh phòng VIP, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người của Ôn Hinh Nhã.

Cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ kia nhìn hắn có chút kỳ quái, giống như là sau một khoảng thời gian dài không gặp, cảm xúc nhớ nhung tụ lại, trong mắt cô hàm chứa nước mắt, chính là thời điểm nhìn hắn, khoé môi lại mang theo ý cười ấm áp, dường như bọn họ đã sớm quen biết với nhau.

Hắn bất giác đi về hướng vị thiếu nữ kia: "Này, có thể nào giúp tôi nghe cuộc diện thoại này không?"

Ôn Hinh Nhã cười đem nước mắt sắp chảy xuống lau đi, tiếp nhận điện thoại trong tay hắn, đầu dây bên kia điện thoại lải nhải hỏi một đống câu hỏi, Ôn Hinh Nhã lúc này mới bình tĩnh trả lời: "Đây là phòng nghỉ VIP của sân nay, tôi đang ở chỗ này để đón người.."

Ngượng ngùng hỏi một chút thế nhưng lại dài đến mười phút đồng hồ, bên kia mới tin mà bảo đem điện thoại đưa lại cho vị thiếu niên, Ôn Hinh Nhã ở trên màn hình ấn một chuỗi dãy số, rồi mới trả lại điện thoại cho hắn.

Thiếu niên thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi mới tiếp điện thoại: "Mẹ, người hiện tại tin chưa!"

Bên kia làm như lại nói thêm vài câu, thiếu niên không kiên nhẫn ấn tắt cuộc điện thoại.

Ôn Hinh Nhã có chút hâm mộ nói: "Mẹ của cậu đối với cậu thật tốt!"

Thiếu niên bực bội chỉnh lại tóc của mình: "Suốt ngày quản này quản kia, phiền muốn chết!"

Ôn Hinh Nhã sắc mặt ảm đạm nói: "Tôi từ nhỏ đã không có mẹ, không biết có mẹ là cảm giác như thế nào!"

Thiếu niên thoáng cứng đờ người, giật giật khoé miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ đến chính mình còn chưa nói lời cảm ơn đến vị thiếu nữ này: "Đúng rồi, vừa rồi cảm ơn cô, tôi tên là Từ Thần Vũ, cô tên gì?"

Từ gia ở thủ đô nổi danh là gia tộc quân nhân. Ông cụ Từ quyền cao chức trọng, mà ba của Từ Thần Vũ lại lựa chọn làm về chính trị, ở trong giới có danh vọng cực cao, Từ Thần Vũ có một người anh tên là Từ Thần Hạo, cũng theo cha làm trong chính trị, như vậy nên ông cụ Từ hết sức hi vọng Từ Thần Vũ có thể làm trong quân đội, cũng coi như đem sự nghiệp của Từ gia truyền cho đời sau, nhưng không may Từ Thần Vũ lại là một thiếu niên ăn chơi trác táng, nói là kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu ( *) cũng không quá, kết bạn với một đám heo bằng cẩu hữu, xuất ngày cứ ra ngoài lêu lỏng, ăn chơi làm cho Từ gia một nhà đều thập phần đau đầu.

(*) kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu được xuất từ bài thơ Bồ Tát Man Kỳ 4. Ý nghĩa: Ăn chơi trác táng, hay vào những quán club hay quán bar để chơi gái kiểu vậy (ý của hai câu được viết trong truyện)

"Gọi tôi là Ôn Hinh Nhã!" Ôn Hinh Nhã cười nói, đời trước cô quen Từ Thần Vũ là ở quán bar Black Sunday, khi đó Từ Thần Vũ cùng nhóm bạn bè ăn chơi của hắn tụ tập đến nơi đó để chơi, mà cô cũng ở trong đó, lúc đó cùng bạn của hắn xúi giục hắn hít ma túy, hắn chịu không nổi công kích liền lấy túi ma túy hướng tới lỗ mũi hít.

Khi đó Ôn Hinh Nhã đã nghiện ma túy nặng, cô luôn nhớ rõ cảm giác thống khổ xuyên tim, tra tấn thần kinh của mình lúc phát nghiện. Cô nhìn thấy vẻ do dự cùng cậy mạnh trong đôi mắt của thiếu niên, không biết như thế nào liền nổi lên một tia xúc động, cô nắm lấy tay hắn kéo hắn ra khỏi phòng, đi đến phòng bao bên cạnh.

Sau khi cửa phòng đóng lại, cô liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cô mang theo một tia khinh thường cùng trào phúng mà nhìn hắn: "Đúng là một thiếu niên vô tri, không biết trời cao đất dày, bị người khác tùy tiện kích hai câu liền lấy cuộc đời của chính mình ra mạo hiểm, cậu có biết đó là cái gì không, cậu cho rằng sau khi hít liền vui sướng tựa như thiên đàng à?"

Từ Thần Vũ thẹn quá thành giận nói: "Bà tám chết tiệt này, ai cho cô xen vào chuyện của người khác."

Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, Ôn Hinh Nhã liền bắt lấy tay hắn: "Chờ mười phút, nếu sau mười phút cậu vẫn muốn hít cái thứ độc hại đó thì tôi sẽ không cản cậu nữa."

Mười phút sau, cơn nghiện ma túy của Ôn Hinh Nhã phát tác, vừa mới bắt đầu cô có thể khắc chế được, cả người đều co lại nằm ở trên sô pha, lúc sau cô có chút chịu đựng không được nữa, liền quay cuồng ở trên mặt đất, quăng ngã đồ vật xung quanh để phân tán lực chú ý, cho đến khi cơn nghiện ma túy phát tác đến đỉnh điểm, cô liền bị nó tra tấn đến mất đi sự tôn nghiêm của bản thân, cô bò trên mặt đất ôm chân của Từ Thần Vũ thống khổ cầu xin..

Dáng vẻ phát tác cơn nghiện ma túy của cô đã làm cho Từ Thần Vũ sợ hãi, hắn đứng ngây ngốc mà nhìn cô, đầu óc trống rỗng.

Sau đó thật lâu cô cũng không thấy hắn xuất hiện ở Black Sunday, thời điểm nhìn thấy hắn một lần nữa ở Black Sunday, là lúc hắn đặc biệt tới để tìm cô, để nói lời cảm ơn.

Từ khi đó bên người cô xuất hiện thêm một người, đó là Từ Thần Vũ, hắn biết cô đang ở trong sự thống khổ cùng tuyệt vọng, thời điểm cô phát tác cơn nghiện, hắn luôn ở bên để chăm sóc cô, hắn từng thử giúp cô cai nghiện, nhưng chất độc đã nhiễm quá sâu vào trong cơ thể cô nên căn bản không giải được. Sau đó, hắn liền lấy tiền của mình để mua ma túy cho cô, cho đến khi hắn bị bắt vì tội chứa trái phép chất ma túy, bị Từ gia trục xuất khỏi gia tộc, hắn bị phán ba năm tù giam.

Sau khi trọng sinh, cô sớm hơn kiếp trước ba năm gặp được Từ Thần Vũ, cô nói với bản thân sẽ không bao giờ làm hắn phải rơi vào kết cục giống như đời trước nữa.

Từ Thần Vũ trừng lớn đôi mắt, duỗi tay chỉ vào cô: "Cô.. Chính là Ôn gia cái gì đó lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, mới được tìm về Ôn gia đại tiểu thư?"

Ôn Hinh Nhã gật đầu nói: "Đúng, có vấn đề gì sao?"

Từ Thần Vũ cứng họng sau một lúc lâu mới nói: "Không.. không có vấn đề!"

Lời đồn đãi thật đáng sợ, thế nhưng có thể đem một thiếu nữ xinh đẹp nói thành một người lớn lên thô kệch, xuất khẩu thành dơ, thô lỗ bất kham, một con nhóc có hành vi lỗ mãng đầu đường xó chợ..

"Tôi đã giúp cậu, cậu muốn cảm ơn tôi như thế nào?" Ôn Hinh Nhã chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt của hắn.

Từ Thần Vũ tức khắc tức giận muốn dậm chân: "Chỉ là giúp tôi nhận một cuộc điện thoại thôi mà, hỗ trợ tính là cái gì chứ, cô không biết xấu hổ khi hỏi tôi thù lao sao!"

Ôn Hinh Nhã thản nhiên nói: "Cậu chưa từng nghe qua câu: Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo ( *) sao? Chẳng lẽ không phải vì tôi giúp cậu, mà cậu mới có thể thoát khỏi mấy câu hỏi tra khảo của mẹ cậu sao?"

(*) Cổ nhân dạy: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo", sống không ân nghĩa sẽ khánh kiệt âm đức của bản thân. Làm người có ân hãy báo ân, có oán hãy dùng chân tâm hóa giải.

Từ Thần Vũ trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, tức giận nói: "Nếu như cô đã nói như vậy, thì cô muốn thù lao như thế nào?"

Ôn Hinh Nhã giương mắt nhìn về phía lỗ tai của Từ Thần Vũ nói: "Tôi rất thích cái khuyên tai trên vành tai của cậu, lấy cái này làm thù lao đi!"

~Hết Chương 35~
Bình Luận (0)
Comment