Trọng Sinh He Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 110


Lúc Dung Tự định cởi áo cử nhân, Trình Cẩm Chi mới chú ý đến: "Dung Tự, tụi mình vẫn chưa chụp ảnh chung."
"Sao?" Tay Dung Tự lập tức ngừng lại, cô vén vén tóc của mình.
Dung Tự mặc áo cử nhân, thêm một chút khí chất của người trí thức. Nhìn như vậy, ngành hợp với Dung Tự nhất chắc là giáo viên giảng viên các loại. Trình Cẩm Chi nắm tay Dung Tự, cũng vén mái tóc dài của Dung Tự: "Dung Tự, hình như tóc em lại dài nữa rồi."
"Ừ." Dung Tự cũng nắm tay Trình Cẩm Chi: "Em còn chưa nói..."
"Nói gì?"
"Cám ơn chị đã đến tham gia lễ tốt nghiệp của em." Dung Tự nói: "Chị đến, em thực sự rất vui."
Thành tích tốt nghiệp của Dung Tự là xuất sắc trong khóa, và có một bài phát biểu ở hội trường. Trình Cẩm Chi đến hội trường, còn được các giáo viên mời ngồi ở hàng đầu tiên để xem lễ tốt nghiệp. Sau khi những người lãnh đạo nói xong, đó là Dung Tự, Dung Tự lên bục làm đại biểu cho sinh viên, khí tràng của cô không thua gì người lãnh đạo mới phát biểu xong. Nếu không phải do áo cử nhân trên người, người khác sẽ cho rằng là lãnh đạo Thị ủy gì đó. Nàng ở khán đài nhìn Dung Tự, Dung Tự ở trên bục nhìn nàng. Trình Cẩm Chi nhớ lại bốn năm trước, khi Dung Tự còn là sinh viên đại học năm nhất, khi đó đang huấn luyện quân sự, Dung Tự mang đóa hoa đỏ chót nhớ ngẩn, cũng đứng trên bục phát biểu. Dung Tự bây giờ, đối mặt với nhiều ánh mắt hơn, bốn năm rèn luyện, cử chỉ của Dung Tự càng ung dung hơn. Dung Tự, rốt cuộc đã biến thành Dung Tự quen thuộc với nàng ở đời trước. Không ngẩng cằm lên, thì thấy là một người thanh cao kiêu ngạo. Nàng thích Dung Tự, cũng thích vẻ kiêu ngạo của Dung Tự.
Trình Cẩm Chi cười cười, chống trán Dung Tự: "Đến khi em tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chị cũng sẽ đến."
Dung Tự vẫn luôn trưởng thành. Một ngày nào đó, Dung Tự sẽ bỏ xuống tất cả gánh nặng, nhẹ nhõm tự do ở bên nàng. May là, nàng có thể vẫn luôn ở bên Dung Tự.
"Lâu rồi chưa tự sướng với em." Trình Cẩm Chi giơ điện thoại di động lên: "Chụp mấy tấm, rồi đăng weibo."
"Ừ." Dung Tự nhếch nhếch môi.
Trình Cẩm Chi vừa đăng weibo, đã có người mua cho nàng đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm.
"Mấy hôm nay Quả Hồng bị sao vậy?"
"Yêu nhau cuồng nhiệt ở bất kì lúc nào bất kì nơi đâu ~ hóa ra Cẩm Chi đi Kinh Ảnh, là vì lễ tốt nghiệp của Tự Nhi à. Ngọt ngào quá đi."
Còn có "người không biết chân tướng" bình luận lung tung: "Hâm mộ Dung Tự, có bạn thân tốt như vậy. Thực sự đã trải qua khảo nghiệm hữu tình [cố gắng lên] [cố gắng lên] [cố gắng lên]."
Weibo công ty của Dung Tự cũng chia sẻ: "Ôi cám ơn cô Trình, tìm được "người mất tích" của nhà chúng tôi."
Trên cơ bản weibo của Dung Tự không có ảnh tự chụp, dù có chụp, cũng là một số ảnh phong cảnh. Chẳng hạn cô thấy cảnh nào đẹp, thực sự đẹp, nhưng mỗi lần đều như cán bộ về hưu: "Cảnh đẹp, giới thiệu cho mọi người."
Nội dung weibo này của Trình Cẩm Chi là: "Tôi của hai năm trước [mùa tốt nghiệp] [mùa tốt nghiệp] [mùa tốt nghiệp] cuộc hành trình tiếp theo sắp đến, các bạn mới tốt nghiệp, đã sẵn sàng chưa?"
Ảnh kèm theo là ảnh tự sướng của nàng và Dung Tự, ảnh thứ nhất là ảnh nàng kéo áo cử nhân của Dung Tự. Ảnh thứ hai là chụp nàng tựa vào vai Dung Tự. Ảnh thứ ba là nàng đưa ngón trỏ về phía màn ảnh. Mà Dung Tự cũng luôn cười, cười vô cùng dịu dàng.
Lúc Trình Cẩm Chi xuống xe, Dung Tự cũng chia sẻ weibo này: "Chị của hai năm trước."
Đồng thời còn đăng kèm thêm hình, hình kèm thêm đúng là Trình Cẩm Chi của hai năm trước. Trình Cẩm Chi đứng dưới lầu nhà trọ.
"Em chụp khi nào, sao chị không có ấn tượng."
"Hôm tốt nghiệp, em chụp." Dung Tự nói.
"Vậy à." Trình Cẩm Chi cũng không hỏi nữa.
Ngày đó Trình Cẩm Chi tốt nghiệp, lòng Dung Tự hơi thất lạc. Cô và Trình Cẩm Chi chậm rãi đi trong trường, Trình Cẩm Chi đưa cô về nhà trọ. Lúc lên lầu, Dung Tự thấy Trình Cẩm Chi còn ở dưới lầu, bèn chụp một tấm ảnh như thế. Chuyện ngày đó, cảm xúc ngày đó, Dung Tự nhớ rất rõ. Trí nhớ của Dung Tự cũng không tốt như vậy, chẳng qua chuyện về Trình Cẩm Chi, cô luôn nhớ kĩ hơn. Tất cả cảm xúc, đều bắt đầu từ những điều không thể nào quên.
Tối Dung Tự phải họp, nên để A Tiêm đưa Trình Cẩm Chi. Lúc trên máy bay, Trình Cẩm Chi gặp phải một đạo diễn. Trình Cẩm Chi không có ấn tượng gì với đạo diễn này, ngược lại đạo diễn này biết rất nhiều về Trình Cẩm Chi. Hắn cố tình bắt chuyện với Trình Cẩm Chi, trò chuyện vài câu rồi tự giới thiệu với Trình Cẩm Chi: "Tôi là Hứa Tắc Anh."
"Chào anh, anh Hứa."
"Cô Trình, gần đây đang quay "Cẩm y vệ" sao?"
"Đúng vậy."
"Phong cách của thầy Ngô Dịch, tôi có biết. Bộ này, có lẽ phải quay đến năm tới." Hứa Tắc Anh nói.
"Nói chung tôi cũng nghe theo sự sắp xếp của thầy Ngô Dịch."
Trò chuyện mấy câu, Hứa Tắc Anh nói đến kịch bản của mình. Dường như hắn luôn mang theo bên mình: "Ban đầu định nhờ người gửi cho cô Trình, thật là duyên số. Gặp cô Trình ở đây. Nếu cô Trình có thể đọc kịch bản này, tôi sẽ thấy rất vinh dự."
Nói nhiều như vậy, hóa ra là chờ nàng trên máy bay: "Vâng, tôi sẽ đọc thử."
"Vâng, vậy không làm phiền cô Trình nghỉ ngơi." Hứa Tắc Anh nói: "Thông tin liên lạc của tôi, ở mặt sau của kịch bản."
"Vâng." Trình Cẩm Chi gật đầu.
Đến khi Hứa Tắc Anh đi rồi, Trình Cẩm Chi cũng lật một tờ kịch bản. Lật một tờ, rồi đóng lại. Kiểu kịch bản tự tiến cử này, ở trang đầu tiên sẽ thấy được một số từ mấu chốt. Dễ dàng để nghệ sĩ chọn. Nhưng Trình Cẩm Chi đọc, phát hiện không có chữ mấu chốt gì. Chắc là đạo diễn này, không có kinh nghiệm.
Trình Cẩm Chi xử lý công việc một lúc, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, còn cách đoàn phim khoảng hai tiếng mấy. Nàng uống một hớp nước, lại cầm kịch bản lên. Kịch bản như thế này, mỗi ngày đều xem trên hai con số. Trình Cẩm Chi chỉ lật đại một cái, lật đến giữa, phát hiện có tranh vẽ người. Một người ngồi ở vùng hoang vu, trông rất cô đơn. Trình Cẩm Chi cũng không đọc chữ, chỉ nhìn vào những bức tranh vẽ người này. Những bức tranh vẽ người này rất sinh động, vô cùng sinh động. Trình Cẩm Chi cảm thấy hứng thú với chữ ngay.
Không biết có phải do chỉ số thông minh không đủ xài hay sao, xem bốn năm trang, Trình Cẩm Chi vẫn chưa biết ai là nhân vật chính. Khi xuống máy bay, kịch bản này cũng bị Trình Cẩm Chi bỏ vào túi xách. Sau khi quay phim mấy ngày, lại quên mất chuyện kịch bản này.
Tháng sáu bảy còn ổn, vào tháng tám, bắt đầu chịu không nổi nhiệt độ. Trình Cẩm Chi còn phải mặc áo bông ôm noãn lô*, tuy rằng noãn lô chỉ là đạo cụ, nhưng bị phơi nắng như thế, vẫn khá bỏng tay. Đến khi máy quay di chuyển, DC vội bưng chậu nước cho Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi vội vàng ngâm tay của mình vào trong nước lạnh. Đồ kim loại, sắp làm nàng bỏng chết rồi.
*Noãn lô: Bếp sưởi thường dùng để sưởi tay của thời cổ đại, được làm bằng kim loại, có nhiều hình dạng khác nhau như tròn, vuông..., có tay để xách.
Cả người Trình Cẩm Chi đã ướt đẫm. Ngô Địch thì càng không cần nói, mặc áo giáp rất nặng, chịu khổ liên tục năm ngày. Bị cảm nắng, vừa phải uống thuốc giải nhiệt vừa đắp nước đá để hạ nhiệt độ.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời khoảng mấy ngày, sự thèm ăn cũng giảm xuống nhiều. Vốn Trình Cẩm Chi không nặng, sau khi quay "Cẩm y vệ", còn gầy đi hai kí rưỡi.
Lại quay mấy ngày, cuối cùng cũng chào đón cảnh mưa. Trước đây sợ nhất là quay mưa, hiện tại Trình Cẩm Chi thực sự chỉ mong sao. Đây là một cảnh mưa trong rừng trúc, cũng là cảnh đánh. Trong phim, đây là lần đầu tiên Trình Cẩm Chi gặt hái. Trình Cẩm Chi làm cẩm y vệ, đang đuổi giết rất nhiều tội phạm của triều đình.
Mấy tia sét, đang thai nghén trên các tầng mây. Cây trúc thẳng đứng cứng cáp, dưới sự chèn ép của mây đen cũng lộ ra vẻ quỷ mị. Đoàn người chạy vào ống kính máy quay, cử chỉ hành động của họ có hơi hỗn loạn, dường như đang trốn tránh báo thù gì đó. Người trung niên đi phía trước, đột nhiên dừng lại.
"Ngũ thúc, sao vậy?"
Người đàn ông tên ngũ thúc quay đầu lại, trên cổ hắn có một vết máu, lại một tia sét. Máu tươi như đổ ra. Hắn quỳ gối trước mặt những người lánh nạn, ngã trên mặt đất. Mọi người lui về sau nửa bước. Lúc này máy quay trượt qua một chút, ngừng lại ở vết máu trên hai mảnh lá trúc. Lá trúc cắm xuyên vào cây trúc, có vẻ là "vũ khí" giết người.
Những người mặc phi ngư phục từ trên trời giáng xuống, bao vây những người này.
Những tên tội phạm chạy trốn nhìn nhau, giơ vũ khí lên. Mũi kiếm của họ còn đang nhỏ máu, có thể thấy họ vừa đột phá vòng vây như thế nào. Mưa to không ngớt, cọ rửa kiếm của họ. Bọn cẩm y vệ cũng giơ kiếm lên, kiếm của bọn cẩm y vệ, cũng bị nước mưa cọ rửa đến mức sáng bóng. Một tiếng huýt sáo ngắn ngủi, hai phe lập tức chém giết.
Những người đã từng quyền quý này, làm sao địch nổi cẩm y vệ thân kinh bách chiến*. Đột nhiên có một tiếng còi, cẩm y vệ lập tức lui hết ra ngoài. Bọn họ mặc hắc bào, hòa thành một thể với đêm đen.
*Thân kinh bách chiến: Từng trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.
"Phụ thân, phụ thân chạy mau đi."
"Không được, con dẫn mẫu thân..."
Nhóm tội phạm chạy trốn, chỉ còn lại tốp năm tốp ba.
"Đừng cãi nhau." Lúc này lại có một người mặc phi ngư phục xuất hiện, quan phục của nàng càng sang trọng hơn, có thể thấy được thân phận tôn quý. Nàng nhẹ nhàng đứng trên cây trúc bị chém đứt. Tay còn cầm một cái quạt đàn hương, che nửa khuôn mặt của mình, chỉ để lộ đôi mắt hài hước: "Các ngươi, một người cũng trốn không thoát."
"Mị, Mị Thủ." Tội phạm chạy trốn nói ra tên người, nét mặt của họ sợ hãi.
Mị Thủ là vai diễn của Trình Cẩm Chi, là cẩm y vệ được đế vương tin mù quáng nhất. Trình Cẩm Chi khép quạt đàn hương lại, nhếch môi: "Giết, không chừa một ai."
Sót lại trong đám tội phạm trốn chạy, còn có một đứa trẻ sáu bảy tuổi. Cảnh giết người cũng rơi vào đôi mắt của đứa trẻ, nét mặt tỉnh tỉnh mê mê. Sau khi những người lớn đều ngã xuống đất, một tên cẩm y vệ đi tới, xoa xoa mặt của đứa trẻ, giơ tay lên lập tức cắt đầu của đứa trẻ. Để thể hiện sự chém giết tàn khốc của quyền lực, nhiều cảnh sử dụng trẻ con hoặc người già. Trẻ con và người già trở thành vật tuẫn táng của quyền lực, càng có thể truyền đạt sự tàn ác của quyền lực tối cao.
"Ngươi, các ngươi..." Lúc này nam phụ xông ra, hắn mới vừa thả người ở trạm canh gác. Những cẩm y vệ này đều đứng nhìn trên cây trúc, y phục không tiêm nhiễm như trên người Mị Thủ.
Mị Thủ nhìn xuống, nàng bỏ đi biểu cảm hài hước. Nhìn nam phụ, ánh mắt của nàng hơi lạnh lùng: "Tự ý thả tội phạm, tội của ngươi, là tội liên đới."
"Ngươi bây giờ thực sự không đủ tư cách là cẩm y vệ."
"Là ngươi dạy ta." Mị Thủ liếc nhìn nam phụ.
"Là ta dạy ngươi." Nam phụ cười vài tiếng, hắn thụt lùi lại mấy bước, rút tú xuân đao: "Không làm phiền."
Gạt ra một mảnh máu đỏ tươi.
"Cắt." Thầy Ngô Dịch hô một tiếng ở cách đó không xa.
Trình Cẩm Chi bỏ đi khí thế áp bức, nàng thở hổn hển mấy hơi. Thấy trên đầu mình còn có dụng cụ tạo mưa. Nàng nhìn người của nhóm đạo cụ bên cạnh: "Anh ơi, sao tôi dắt theo mưa chạy vậy."
"Á xin lỗi, xin lỗi cô Trình, quên tắt."

Bình Luận (0)
Comment