Trọng Sinh He Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 76


Tóc Trình Cẩm Chi hơi ướt, dính vào cái cổ trắng nõn, còn có mấy sợi nằm trên xương quai xanh đẹp đẽ. Dung Tự nhìn cái chai nhỏ trên tay Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi cầm chai vitamin C, hình như vẫn đang chơi, ngón tay thon dài gảy gảy cái nắp. Thấy Dung Tự không trả lời, Trình Cẩm Chi cúi đầu nhìn tay của mình.
Nhìn cái chai mình cầm trong tay, Trình Cẩm Chi lập tức phản ứng. Lần trước trúng chiêu, vẫn khiến cái mặt dày của nàng đỏ lên. Không nói sóng to gió lớn, chuyện kiểu này nàng cũng từng thấy mấy lần. Cũng xấu hổ, đương nhiên xấu hổ nhất là Dung Tự thực sự không đụng vào nàng: "Em nhìn gì?"
"Không nhìn gì."
"Vitamin C." Trình Cẩm Chi lắc lắc cái chai: "Không được nhìn, làm chị nghĩ nhiều."
"Thời gian này bận quá." Trong giọng nói của Dung Tự còn có phần xin lỗi: "Đợi đến lúc..."
"Cũng đúng, tụi mình bận như vậy, đến lúc em rảnh thì chị lại không rảnh." Trình Cẩm Chi nói, rất có ý an ủi bản thân: "Còn không bằng em ở bên đó, ngủ một giấc rồi đọc sách."
"Liên hoan phim, em sẽ đi với chị."
"Ừ đến lúc đó rồi nói." Em là một diễn viên chính, làm sao có giờ đi với chị. Trong lòng Trình Cẩm Chi có hơi buồn phiền, chờ vài ngày nữa, Dung Tự sẽ trở thành Ảnh hậu. Ảnh hậu trẻ tuổi nhất của đại lục. Lượng công việc sau này, chỉ biết là nhiều chứ không phải ít. Mà nàng năm nay, ngoại trừ lộ mặt chúc mừng năm mới trên sân khấu, sẽ không nhận được bộ phim điện ảnh tốt nào. Công ty cũng có ý định, để nàng phát triển ở mảng phim truyền hình. Hiện tại, sức ảnh hưởng của truyền hình không thua điện ảnh. Nhưng cũng chỉ là trong nước. Những bộ phim truyền hình Trung Quốc, đặt trong tất cả thị trường lớn là thuộc về hệ ăn cỏ, không có sức mạnh chiến đấu gì trong việc đánh chiếm thành trì.
Từ "Cô gái Vi Thành", Trình Cẩm Chi cũng không cố ý giành phim của người khác nữa. Cũng không phải cao thượng, có lẽ là thấy vô dụng quá. Tích lũy ban đầu còn chưa đủ, vội cũng vô dụng. Hiện giờ, Trình Cẩm Chi cũng sẽ biết suy ngẫm về diễn tĩnh và sức dãn của mình, trong các cảnh quay bình thường, cũng sẽ đặc biệt quan tâm đến khía cạnh này. Rất nhiều diễn viên phim truyền hình, đều có cách diễn dịch* riêng của họ, cách diễn dịch này là lười biếng, dựa theo cách diễn cũ của họ, dù sao khán giả cũng thích xem, còn giảm bớt tâm tư sức lực. Mà lúc Trình Cẩm Chi quay "Thiên hạ bạch ngân" đã bắt đầu suy ngẫm, và giờ đến "Nhân thuật", đã phát triển thành thói quen suy ngẫm.
*Diễn dịch: Là một phương pháp suy luận dựa vào các quy luật luận lý để rút ra kết luận. Ở đây chỉ diễn viên suy luận theo cách nghĩ, tính cách của nhân vật để tái hiện lại nhân vật theo một cách hoàn hảo nhất.
Cái gì cũng cần bầu không khí, lúc đi học ở trường, học tập chăm chỉ cũng là một loại bầu không khí. Mà ở phim trường, diễn viên cũng cần một bầu không khí diễn xuất tốt. Có đôi khi khán giả xem cũng có thể cảm nhận được, một ít diễn viên trẻ có diễn xuất lúc cao lúc thấp. Trình Cẩm Chi bây giờ, là diễn viên khá nổi tiếng trong đám diễn viên, là diễn viên tương đối biết diễn trong đám diễn viên. Như kiểu này, dĩ nhiên là không thiếu kịch bản. Mỗi ngày Trình Cẩm Chi đều sẽ nhận được kịch bản và tài trợ từ bốn phương tám hướng.
"Đang xem kịch bản?" Lúc này, nam diễn viên chính cầm bình giữ nhiệt đến. Bộ phim truyền hình "Nhân thuật" này ít tuyến tình cảm, nam chính nữ chính cũng không phải người yêu, mỗi người đều có bạn đời riêng. Nam diễn viên chính gọi là lão Chu, sau này cũng tham gia diễn "Cẩm y vệ" của thầy Ngô Dịch.
"Ừ, xem kịch bản." Ấn tượng của Trình Cẩm Chi với lão Chu vẫn rất tốt, lúc mới vào đoàn phim "Cẩm y vệ", lão Chu thấy nàng chưa ăn, còn đặc biệt đến căng tin lấy một hộp ra cho nàng.
Hai tay lão Chu đang bưng bình giữ nhiệt, còn dùng ánh mắt rất tán thưởng nhìn nàng: "Trong những diễn viên trẻ tuổi, chỉ có cô khá chịu khó."
"Không có tài năng diễn xuất, chỉ có thể dựa vào chuyên cần để bổ vụng."
"Đâu có, cô là nữ diễn viên được đề cử của liên hoan phim Warner."
"Lão Chu, anh đừng chiết sát* tôi, tình hình của ban giám khảo lần đó anh còn không biết sao."
*Chiết sát: Ý chỉ không chịu nổi, không nhận nổi (sự khen thưởng). Dùng để nói chuyện khiêm tốn.
"Tôi cũng xem "Cô gái Vi Thành", vợ tôi còn xem năm sáu lần." Lão Chu nói: "Vừa nãy nha, cô ấy còn gọi cho tôi, nói muốn đến đoàn phim thăm, tôi còn không hiểu cô ấy, cô ấy có muốn thăm tôi đâu, rõ ràng là muốn đến đây tìm cô xin chữ kí."
"Cẩm Chi, lát nữa cô ấy đến, cô đừng để ý đến cô ấy. Càng để ý cô ấy càng hưng phấn hơn." Lão Chu vừa cười vừa nói.
"Đoàn phim không có nữ diễn viên gì hết, vất vả lắm mới có nhà gái đến, dĩ nhiên tôi phải tâm sự nhiều hơn."
"Cẩm Chi à, cô đừng cạy tường nhà tôi. Cô cạy tường nhà tôi, tôi kiện với cô Dung liền."
"Cô ấy là người rất bận, nếu anh có thể liên lạc với cô ấy, vậy anh thật là ghê gớm."
Lão Chu cười cười: "Truyền thông nói quan hệ của các cô tốt tôi vẫn chưa tin, xem ra quan hệ của các cô đúng là tốt thật."
Giả giả thật thật, truyền thông đưa tin mọi người sẽ luôn không tin. Bán hình tượng, dĩ nhiên sẽ phải kéo tỷ muội tình thâm, huynh đệ tình thâm gì đó ra. Cùng công ty thì có dính dáng đến xếp hạng quyền lợi, khác công ty thì có nhóm quan hệ công chúng tạo ra ma sát. Chẳng bao lâu, vợ của lão Chu cũng đến. Vợ của lão Chu lớn hơn lão Chu, là biên kịch Gia Hòa nổi tiếng. Cũng là một nhân vật quan trọng khá nổi tiếng trong truyền thông mới. DC cũng đã dặn dò Trình Cẩm Chi trước, tuy rằng nàng và vợ của lão Chu chưa từng tiếp xúc với nhau, nhưng DC làm quản lý, khá quen thuộc với Gia Hòa. Gia Hòa cũng dẫn dắt rất nhiều nhận xét tích cực về Trình Cẩm Chi, nổi danh "mê gái" trên các phương tiện truyền thông xã hội. Chuyến này Gia Hòa đến, đem theo rất nhiều quà của người mộ gửi cho Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi còn chưa từng tán gẫu với "người hâm mộ", mặc dù trên mạng cũng có trả lời người hâm mộ, nhưng hầu hết đều là trả lời về vấn đề công việc và cảm ơn sự nhiệt tình của những người hâm mộ.
"Hoắc đại đương gia, cô ở trong "Thiên hạ bạch ngân" thực sự rất đẹp." Gia Hòa nói: "Tôi cực mong chờ "Nhân thuật" của cô và lão Chu."
Trình Cẩm Chi biết Gia Hòa là một trong những biên kịch của "Nhân thuật": "Còn phải cám ơn chị Gia Hòa dành cho một kịch bản tốt như vậy."
"Tác giả này cũng rất thích cô, mấy ngày nay đều bảo muốn tới trường quay thăm. Hôm nay lúc tôi đến đây, nói với cô ấy, kết quả cô ấy nói cô ấy bị cảm, sợ lây cho cô."
"Vậy tôi gọi video với cô ấy nha?"
"Wow, vậy chắc cô ấy vui chết luôn." Gia Hòa nhanh chóng gọi điện thoại cho tác giả, tác giả hơi ngại ngùng, trò chuyện mấy câu mới mở video.
"Xin chào, là Tiểu Mặc sao?" Trình Cẩm Chi cũng không biết tác giả tên gì, chỉ biết bút danh của cô là Mặc Sắc Vô Cương.
"Đúng vậy đúng vậy." Mặc Sắc Vô Cương vội vã nói, có vẻ bị cảm rất nặng, trên mặt không có tí máu: "Cô Trình, tôi thực sự siêu thích cô. Tôi cảm thấy mình đang nằm mơ."
"Cô Trình, cuốn tiểu thuyết hiện tại vốn là tôi lấy cô làm nguyên mẫu." Sau khi Mặc Sắc Vô Cương thấy Trình Cẩm Chi, thoáng cái đã lên tinh thần, còn di chuyển điện thoại lên máy vi tính xách tay. Có một cái bàn nhỏ dựng trên giường bệnh của cô, máy tính đặt trên bàn, hình như đang gõ chữ.
"Thật là tuyệt vời." Trình Cẩm Chi nói: "Nhưng cô phải nghỉ ngơi, đợi hết bệnh, sẽ gõ được nhiều chữ hơn."
Trình Cẩm Chi không biết tiểu thuyết mạng, dĩ nhiên không biết tầm quan trọng của việc đăng chương mới mỗi ngày của tiểu thuyết mạng.
Nhìn vẻ quan tâm của Trình Cẩm Chi, Mặc Sắc Vô Cương cũng vội gật đầu: "Ừ, tôi sẽ ngủ ngay."
"Nghỉ ngơi tốt nha."
Sau khi trò chuyện mấy câu, Trình Cẩm Chi phải trang điểm mới cúp gọi video với tác giả. Cũng cảm khái nói với Gia Hòa: "Tôi còn tưởng nghề tác giả này sẽ dễ dàng hơn, xem ra không có nghề nào là dễ dàng."
"Đúng vậy, fan của cô đến từ mọi ngành nghề."
"Vậy có lẽ đây cũng là sự kỳ diệu của ngôi sao."
"Nhiều người nhìn, áp lực cũng lớn, dù sao chúng tôi vẫn luôn ở bên cô."
"Cảm ơn." Trình Cẩm Chi nói câu "cảm ơn" này vẫn khá chân thành.
Chẳng bao lâu đã đến liên hoan phim Warner tháng năm. Trọng điểm quảng bá "Người về" ở liên hoan phim Turin, hai năm qua, liên hoan phim Turin vẫn luôn muốn lấy tháng khai mạc trước tháng ba, tháng tư.
Hai tháng không gặp, khí chất của Dung Tự lại tăng lên rất nhiều, chín chắn nội liễm thêm lấp lánh hào quang. Mặc dù các nhân vật lớn của quốc tế tập hợp trên thảm đỏ, Dung Tự cũng thu hút không ít sự chú ý của các phương tiện truyền thông nước ngoài. "Người về" chủ yếu là tour triển lãm, cũng không có tham gia triển lãm. Đạo diễn đặt hết vào liên hoan phim Turin. Vậy nên sau khi Dung Tự đi xuống thảm đỏ thì bắt đầu đi tìm Trình Cẩm Chi.
Khi thấy Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi đang làm live stream với một nhà truyền thông nước ngoài. Dung Tự vừa nói với phóng viên vừa nhìn Trình Cẩm Chi, cô nháy mắt một cái với Trình Cẩm Chi. Lúc này phóng viên cũng thấy Trình Cẩm Chi, cho máy quay theo Trình Cẩm Chi.
"Trong một năm nay cô Dung và cô Trình tiến triển thế nào?" Phóng viên giỡn nói. Lúc trước "Cô gái Vi Thành" thu hoạch không ít người hâm mộ nước ngoài. Rất nhiều người hâm mộ nước ngoài đã ngầm thừa nhận Dung Tự và Trình Cẩm Chi là một đôi.
"Ừm..." Dung Tự thấy Trình Cẩm Chi, dĩ nhiên là mặt mày rạng rỡ. Trông còn vui tươi hơn lúc nãy mấy phần.
"Rất tốt." Trình Cẩm Chi còn nắm tay Dung Tự, lồng mười ngón tay vào nhau lắc lắc trước máy quay.
Sau khi truyền thông nước ngoài đi, Dung Tự nắm chặt tay Trình Cẩm Chi. Cảm giác tựa như không buông tay.
"Còn những nhà truyền thông khác đó."
"Nắm một chút nữa." Dung Tự khẽ nói: "Chị sẽ đến liên hoan phim Turin chứ?"
"Đương nhiên, hiếm khi có thể lợi dụng chức vụ." Trình Cẩm Chi lắc lắc tay Dung Tự.
Khi liên hoan phim Turin tuyên bố nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Dung Tự. Dường như Dung Tự cảm nhận được ánh nhìn của Trình Cẩm Chi, thoải mái mà nhìn nàng.
"Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, ồ, đây là một nữ diễn viên rất trẻ tuổi, để chúng ta chúc mừng cô ấy. "Người về", Dung Tự."
Dường như đoàn làm phim không nghĩ rằng Dung Tự có thể lấy được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, vì những nữ diễn viên chính được đề cử lần này đều rất mạnh. Khi Dung Tự chuẩn bị đi lên, Trình Cẩm Chi không tự chủ kéo tay Dung Tự. Dung Tự cho rằng Trình Cẩm Chi lo lắng nên vỗ vỗ tay nàng. Sự hài lòng của Dung Tự cũng thể hiện lên khuôn mặt.
Sau khi nhận giải xuống, Dung Tự bị vây quanh, truyền thông trong nước tranh nhau phỏng vấn cô. Trình Cẩm Chi cũng không có nói mấy câu với Dung Tự. Đêm nay sau khi về nước, Dung Tự từ chối phỏng vấn, ở trong khách sạn với Trình Cẩm Chi. Đợi Trình Cẩm Chi tắm ra, Dung Tự đưa cho nàng một phong bì màu trắng, trong phong bì có một cái thẻ.
"Đây là gì?"
"Hai mươi triệu."
Trình Cẩm Chi sửng sốt, cầm thẻ trong tay. Tình huống giống đời trước như đúc.
"Em giờ chắc là nhẹ nhõm nhỉ." Trình Cẩm Chi ngồi cạnh Dung Tự, giả vờ thoải mái vén vén tóc.
"Cẩm Chi, chị không biết." Dung Tự nhìn cổ tay trắng nõn của Trình Cẩm Chi, nhìn ngón tay thon dài của nàng lướt qua sợi tóc mềm mại. Cô cũng nhẹ nhàng giơ tay lên, vuốt mái tóc dài của Trình Cẩm Chi, sau đó nắm tay Trình Cẩm Chi, ôm Trình Cẩm Chi vào lòng. Cằm của cô, cọ Trình Cẩm Chi.
"Dung Tự..."
"Em chờ ngày này, rất lâu rồi." Tay Dung Tự đặt trên dây thắt lưng của Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng kéo, tản ra.
***
Dung Bảo: Chờ rất lâu rồi rốt cuộc chờ đến hôm nay~       

Bình Luận (0)
Comment