Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 1


Edit: nacapuu
Nhớ nhấn theo dõi trang nacapuu trên wattpat
cũng như nhấn ủng hộ mình nha!!
theo dõi trang cá nhân để cập nhật chương mới nhanh nhất...
- --------------------------------------
Diệp Thủy Thanh về đến nhà, tiến vào phòng bếp nhìn nhìn, quả nhiên là một chút đồ ăn cũng không còn, nghe phòng đối diện truyền có tiếng TV, cô chịu đựng cơn đói quay về phòng mình.
Mười tám năm rồi, cô không biết mình nên chịu đựng cuộc sống này đến khi nào, sống tiếp như thế nào nữa.

Lúc trước gả cho Thôi Tất Thành cô không hề nghĩ đến hai người phải lưu lạc đến mức phải đi làm ruộng.
Thôi Tất Thành khi đó trung hậu, thành thật, đối với mình một lòng một dạ, lại cùng mình giống nhau đều là công nhân viên chức cố định của một xí nghiệp quốc danh, vốn tưởng rằng hai người sẽ ổn định như thế mà qua cả đời, chỉ là đả kích cứ theo nhau mà đến, đầu tiên là chính mình mang thai, đây là chuyện hỉ cả nhà đều cao hứng, nhưng lúc ấy bởi vì chưa thịnh hành việc kiểm tra sức khỏe định kì, thẳng đến lúc bụng có cảm giác khó chịu mới đi bệnh viện khám, kết quả kiểm tra là thai ngoài tử cung, kém chút là kèm cả mạng.
Sau khi phẩu thuật, điều dưỡng 2 năm lại mới dám muốn có con, chỉ là mang thai không bao lâu lại xảy mất, sau lại qua mấy năm, tuy cô cũng mang thai nhưng vẫn không giữ được, thân thể của cô cũng bị suy kiệt, sau đó tim lại có vẫn đề, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý định có con.
Vì chuyện này mà mẹ chồng hằng ngày kiếm cớ mắng cô.

Hiện tại nghĩ lại nếu không phải bởi vì lúc đó ly hôn quá mức mất mặt, lại còn phải trải qua quá trình hòa giải, chỉ sợ là mẹ chồng đã sớm đem mình đuổi ra khỏi nhà.
Sau nữa, chỗ làm của bọn cô xảy ra chuyện dẫn đến thất nghiệp, vợ chồng hai người chỉ có thể về nhà chờ sắp xếp việc làm mới, bởi vì không có tay nghề, tuổi cũng không nhỏ, cô chỉ có thể tìm các công việc ở các tiệm cơm, chủ yếu là cắt rau, rửa chén, mỗi tháng kiếm được một ngàn đồng tiền, còn phải để dành tiền dưỡng lão cùng chữa bệnh, căn bản là không đủ sống.

Cô chỉ mong sau này khi về già có tiền dưỡng lão là hạnh phúc lắm rồi.
Kì thật đó cũng không tính là gì, càng làm cho người ta không thể tưởng được chính là Thôi Tất Thành, hắn như thay đổi thành một người khác-không ra ngoài tìm việc làm, mỗi ngày chỉ ngốc ở nhà xem TV, sau đó lại bắt đầu ra ngoài chơi mạc chược, mẹ chồng vì sợ con trai pử nhà miết sẽ buồn thành bệnh, liền mỗi tháng đem tiền hưu của mình lấy ra mấy trăm đồng cho hắn, còn cổ vũ hắn đi ra ngoài chơi mạc chược.
Thôi Tất Thành mấy năm nay đều đem việc chơi mạc chược trở thành sự nghiệp của mình.
Mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao rồi đi ra ngoài, buổi chiều 4 giờ trở về cơm nước xong lại tiếp tục ra ngoài, buổi tối chưa đến 11 giờ sẽ không trở về.

Vô luận ai giới thiệu công việc thì hắn đều có lý do ghét bỏ để từ chối.

Hắn sợ chịu khổ lại ngại mất mặt, chị chồng Thôi Lệ Như cũng đau lòng cho em trai mình nên đem tiền riêng của mình cho hắn dưỡng lão cùng mua bảo hiểm chữa bệnh.

Còn mẹ chồng thì một ngày ba bữa cơm chuẩn bị đến chu đáo, lại trước sau như một đều không lưu cho cô dù chỉ nửa chén cơm.
Năm nay cô mới 39 tuổi, mà những công nhân lần đầu đến tiệm cơm thấy cô đều hô một tiếng "nãi nãi" ( bà bà or cũng có thể là bà cô lớn tuổi), có thể thấy được cô đã tiều tụy già nua thành cái dạng gì,nhớ lại chính mình lúc trẻ lớn lên cũng hảo, được xem là một tiểu mỹ nhân.
Cô cũng không ngờ chính mình đi đến cục diện ngày hôm nay, nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, giống như hiện tại mỗi lần còn vài ngày nữa đến cuối tháng, thì ngay cả tiền mua cơm cô cũng không có, chỉ có thể chịu đói.
Uống xong một cốc nước lớn, Diệp Thanh Thủy mệt mỏi nằm ở trên giường, nhìn mạng nhện kết đầy ở góc tường cũng lười dọn dẹp, cái nhà trở nên bẩn đến không chịu được, cô lại vô lực lại không có lòng đi dọn dẹp.
Bởi vì không có bất luận ý nghĩa gì-nơi này đã không phải là một ngôi nhà từ lâu rồi!
Còn nhà mẹ đẻ của cô thì cũng không thể giúp đỡ gì được cho cô, cha cô bảy năm trước vì công việc mệt nhọc quá độ mà đột phát bệnh tim qua đời ở trên đường về nhà.
Mỗi khi nghĩ đến cha cô tuổi còn chưa lớn vì bôn ba mà không được chết già, Diệp Thanh Thủy đều lòng đau như cắt.
Anh hai cùng chị dâu cũng giống như cô, không có công việc ổn định, lại còn nuôi đứa con là sinh viên.

Anh ba cô thì sớm đã ly hôn, hiện mang theo con trai là Tiểu Xa ở cùng một chỗ với mẹ cô ở căn phòng đơn khoảng 30 mét, cuộc sống trôi qua cũng là khổ.

Diệp Thủy Thanh hận mình không có năng lực, không thể giúp đỡ được cho người trong nhà.
Trong lòng khổ sở, bên tai vang lên tiếng chuông điện thoại kiểu cũ, cô lấy ra nhìn nhìn, là anh hai cô gọi tới:
"Anh à, có chuyện gì vậy?"
"Thủy Thanh à, mẹ nằm viện, em mau tới đây đi"
Diệp Thủy Thanh lòng trầm xuống:
" Mẹ làm sau vậy ạ?"
" Mẹ đưa Tiểu Xa đi học, trượt chân bị té, xương đùi bị gãi phải làm phẫu thuật,aizzz! Em mau đến đi"
Diệp Thanh Thủy buông điện thoại ra, cầm balo đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng mẹ chồng, cô do dự một chút rồi vẫn gõ cửa đi vào.

Phùng Tú Chi đang xem TV, thấy Diệp Thủy Thanh tiến vào cũng không thèm để ý, tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV.
" Mẹ, mẹ có thể hay không cho con mượn 20 đồng tiền, mẹ con bị ngã gãy xương,con phải đi taxi đến bệnh viện, cuối tuần này được phát tiền lương, con lập tức trả lại cho mẹ"
"Cô không phải có thẻ giao thông công cộng sao, chuyện này dù sao cũng không vội, gọi xe làm cái gì, tôi mỗi tháng tiền hưu có bao nhiêu, còn phải cho Tất Thành 600 đồng, chỗ nào còn tiền thừa cho cô mượn" Phùng Tú Chi tùy tay tắt TV, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
"Mẹ, chờ con nhận được tiền lương thì trả lại cho mẹ 50 đồng có được không?"
Phùng Tú Chi lúc này mới ngồi dậy, thì thầm trong miệng đã nghèo còn gặp chuyện, cọ tới cọ lui từ tỏng túi lấy ra 20 đồng ném cho Diệp Thủy Thanh.

"Theo lý bà thông gia xảy ra chuyện tôi hẳn phải đi thăm, nhưng mà nhà chúng ta tình huống như thế nào cô cũng biết, cũng không phải là nhà có tiền có thể mua đồ vật này nọ thăm bệnh, nếu là không mang theo chút đồ vật sợ là người nhà các cô không vu, cho nên tôi liền không đi.

Còn có a, tôi và cô nói rõ, tiền thuốc men mẹ cô đừng nghỉ mượn của tôi, Lệ Như mỗi tháng còn phải chu cấp cho Tất Thành càng là không có tiền, cô cùng hai anh của cô nghĩ cách khác đi"
Diệp Thuỷ Thanh không có tâm tư lại nghe Phùng Tú Chi lải nhải, cô cũng chưa bao giờ tổng cậy cái nhà này cho mượn tiền, nhặt trên mặt đất 20 đồng rồi vội vàng ra cửa gọi taxi đi đến bệnh viện.
Tới bệnh viện chỉ thấy anh hai và anh ba còn chị dâu không tới do phải ở nhà chăm sóc Tiểu Xa.
"Anh hai, mẹ thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói phải làm phẩu thuật, phí phẩu thuật và thuốc than không đến 9,10 vạn là không đủ" Diệp Thắng Cường chau mày nói.
"Không phải có bảo hiểm sau?"
"Rất nhiểu tthuốc không có trong bảo hiểm, không có biện pháp" Diệp Thủy Thanh lại hỏi: "Cần thiết phải phẫu thuật phải không?"
"Bác sĩ nói không phẫu thuật, xương đùi dễ hoại tử,chính là làm phẫu thuật nếu không tịnh dưỡng tốt cũng dễ xuất hiện vấn đề, đều do anh không có tiền đồ, bằng không mẹ cũng không vì đưa Tiểu XA đi học mà xảy ra chuyện."Diệp Thắng Chí vẻ mặt đưa đám.
"Đừng tự trách nữa, giờ nên đi chuẩn bị tiền, trước tiên phẫu thuật quan trọng hơn, Thủy Thanh, tình huống của em chúng ta đều biết, em không cần phải đưa tiền ra, dành nhiều thời gian chăm sóc mẹ là được, anh hai và anh ba không thích hợp chăm sóc mẹ".
Diệp Thủy Thanh tuy rằng biết chăm sóc mẹ thì cô sẽ phải thất nghiệp, nhưng lúc này cô cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, liền gật đầu đồngý, chờ anh cô làm thủ tục, cô ngồi một mình trên ghế phát ngốc.
"Thủy Thanh? Là cô phải không,Diệp Thủy Thanh?"
Diệp Thủy Thanh nghe có người kêu mình, liền ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trước mặt là một người phụ nữ ăn mặc, trang điểm thời thượng, nhất thời có chút nhận không ra: "Cô là....?"
Tôi là Tiếu Nguyệt Ba, cô không biết tôi,lúc trước nhà tôi gần nhà cô, chúng ta là hàng xóm đó.Lúc sau di dời đi cũng không gặp lại cô, cô như thế nào thành ra như này?"
Diệp Thủy Thanh cẩn thận nhớ lại, mới mơ hồ, nhớ ra người phụ nữ trang điểm thời thượng này là cô gái đanh đá lúc ở nhà cũ, cô nhớ rõ Tiếu Nguyệt Ba lúc trước đem lòng yêu thích tên côn đồ Cận Văn Lễ, khi đó ai trông thấy Cận Văn Lễ đều trốn đi, chính mình cũng bị hắn nhìn chằm chằm vài lần, cô cũng nhiều lần tìm cách né tránh hắn.
Chỉ có Tiếu Nguyệt Ba là nói Cận Văn Lễ tuy là tên lưu manh nhưng lại có hương vị đàn ông, cả ngày nguyện ý đi theo phía sao hắn nấu cơm, giặt quần áo, ngay cả tiền lương cũng đưa hết cho hắn, cũng không biết sau này hai người như thế nào?
"Do cuộc sống bức bách, cô tới nơi này làm gì?" Diệp Thủy Thanh nói xong bất đắt dĩ cười một cái.
"Em trai tôi gây chuyện, bị gãy xương tay, nếu biết trước tôi đã không cho nó tiền mua xe mới để bây giờ chịu tôi đi.

Đúng rồi, cô thì như thế nào?"
"Mẹ tôi bị gãy chân, phải phẫu thuật".
"Dì Chung không sao chứ, để tôi đi thăm"
Diệp Thủy Thanh vội vàng ngăn cản" Anh tôi bọn họ đang làm thủ tục nhập viện, hiện tại không tiện, vẫn là để hôm nào lại tới thăm đi"

Kia cũng đúng, dù sao tôi cũng lại đến đây, chúng ta nhiều năm không gặp, cô cùng Thôi Tất Thành hiện tại như thế nào?"
"Tôi cùng anh ta đều thất nghiệp,ở bên ngoài làm công".
"Con của hai người bao lớn rồi?"
Diệp Thủy Thanh cười khổ "Chúng tôi không có con cái"
Tiếu Nguyệt Ba nghe xong, sau một lúc lâu cũng cười khổ một tiếng:"Kia hai chúng ta thật đúng là đồng bệnh tương liên, tôi cũng không có con"
Diệp Thủy Thanh nghe xong tò mò hỏi:" Cô cùng Cận Văn Lễ ở bên nhau sao, xem bộ dáng của cô hẳn là cuộc sống khá tốt".
Nhìn thấy bạn bè cũ có cuộc sống so với mình càng không tốt là dễ dàng nói chuyện nhất, Tiếu Nguyệt Ba là người thẳng thắn, cũng không xem Diệp Thủy Thanh là người ngoài, thở dài một tiếng nói:
"Tôi thì cuộc sống khá tốt, cũng cùng Cận Văn Lễ kết hôn, chỉ là tôi trả giá nhiều như vậy ở cùng anh ấy cũng không màng người nhà phản đối, nhưng anh ấy lại không trân trọng tôi.

Hắn hiện tại nhiều tiền, bên người cũng không thiếu những cô giá trẻ dán lên, tôi cũng không quản được nhiều như vậy".
"Vậy cô vì cái gì không có con".

Có con cái cũng nhiều hơn mấy phần đảm bảo.
"Tôi sao lại không muốn chứ,là anh ta không cần, cũng không biết cả ngày nhớ đến cái gì, em trai tôi xảy ra chuyện cũng không lại đây, khằng định là đang ở cùng cái tiểu yêu tinh kia đi"
Nói xong thấy Diêpj Thủy Thanh không rõ nguyên nhân mà nhìn mình, lại giải thích:"Tôi nói cũng không sợ cô chê cười, hắn ta mởi mở một khách sạn, trong đám phục vụ có một cô gái mới hơn hia mươi, lớn lên bộ dáng rất câu hồn".
Diệp Thủy Thanh cảm thấy Tiếu Nguyệt Ba cũng rất đáng thương, bất quá phía dưới cô ấy có tiền, này so ra với cô không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Lúc này Tiếu Nguyệt BA đột nhiên cười:
" Kia cái tiểu yêu tinh cũng là đuôi mù, muốn trộm Cận Văn Lễ sinh đứa con, Cận Văn Lễ phỏng chừng là đang xử lý chuyện này đâu.

Thật là ngốc, chuyện Cận Văn Lễ không cần con cái mà cô ta cũng không hỏi thăm".
"Cô thế nhưng so với tôi mạnh, ít nhất ăn mặc không lo"
Tiếu Nguyệt Ba nhìn thân hình già nua của Diệp Thủy Thanh đột nhiên nói:
" Cô nhưng vận khí thật không tốt, nếu lúc trước chịu liếc nhìn Cận Văn Lễ, có lẽ tình huống của chúng ta sẽ khác nhau rất lớn".
Diệp Thủy Thanh nhìn Tiếu Nguyệt Ba, không rõ tại sao cô ta lại nói như thế.
Tiếu Nguyệt Ba cười than:" Cận Văn Lễ từng thích cô, tôi cũng không phải nói cô không tốt, chỉ là cái tiểu yêu tinh kia lớn lên cùng cô lúc trẻ có vài phần tương tự,không chỉ có cô ta, mấy người lúc trước cũng cùng cô lúc trẻ tương đối giống.

Bất quá hiện tại nói cái gì cũng đều vô dụng, cô và tôi đều giá rồi, cũng không có thuốc hối hận để uống, Cận Văn Lễ lại càng ngày càng có mị lực, nữ nhân nào cũng muốn qua lại".
Diệp Thủy Thanh chỉ xem như Tiếu Nguyệt Ba nói giỡn, chỉ cuối đầu nghĩ đến chuyện mẹ cô, Tiếu Nguyệt Ba cũng không quấy rầy, nói mấy lời khách sáo rồi hẹn lần sau gặp lai.
Diệp Thủy Thanh ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy, đi vào phòng bệnh xem mẹ cô, gian phòng bệnh này trừ bỏ mẹ cô cũng không còn ai khác.

Thủy Thanh, con đi nói với anh con, mẹ không làm phẫu thuật, về nhà nghỉ ngơi là được rồi." Chung Xuân Lan chịu đựng đau đớn nói, trong nhà nơi nơi đều phải dùng tiền, bà không thể tăng thêm gánh nặng được.
"Mẹ, bác sĩ nói cần thiết phải phẫu thuật, mẹ cũng đừng quản nhiều như vậy, an tâm nằm viện đi".
"Người già rồi đúng là không dùng được,, mẹ đã nghe bác sĩ nói rồi, chính là làm phẫu thuật tốn rất nhiều tiền, còn không bằng không làm, con nghe lời mẹ đi kêu anh con trở về".
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, chính là có đem phòng ở bán đi con cũng muốn chữa bệnh cho mẹ!" Diệp Thắng Cường cùng Diệp Thắng Chí đã trở lại.
"Nói bậy, phòng ở bán rồi, Thắng Chí và Tiểu Xa sẽ sống ở chỗ nào" Chung Xuân Lan nóng nãy nói
"Đến lúc đó mọi người dọn đến chỗ con ở đi"
"Ở nhà của con, kia con thì sống ở đâu, Thắng Chí đã ly hôn, chẳng lẽ cái người làm mẹ này lại còn muốn liên lụy đến con! Không được, mẹ không làm phẫu thuật, ngày mai liền về nhà đii"
"Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm, con cùng Thắng Chí đã thương lượng tốt rồi".
Chung Xuân Lan nước mắt liền trào ra:
" Cũng không biết nhà chúng ra tạo cái nghiệt gì, ngần ấy năm liền không có một chuyện tốt nào, ba ngươi thì mất sớm, hiện tại ta cũng thành phế nhân, nhà chồng của em gái con thì không bằng không có cho rồi! Tuổi đã lớn thế này mà một đứa con cũng không có thì làm sao bây giờ."
Diệp Thủy Thanh rốt cuộc nhịn không được chạy ra ngoài tìm một chỗ yên lặng ngồi trên ghế đá che miệng khóc lớn!
Sau khi khóc đủ rồi định gọi cho Thôi Tất Thành, nói cho hắn biết hôm nay cô không về nhà, kết quả mới nhớ đến điện thoại không còn tiền, bất lực mà mờ mịt nhìn bốn phía, không biết cô sống còn có cái ý nghĩa gì, nếu không phải vì còn mẹ, cô thật sự không muốn sống nữa!
Cứ ngẩn người ngồi như vậy, lấy di động nhìn nhìn nhìn thời gian đã hơn 4 giờ, cử động hai chân đã tê dại, Diệp Thủy Thanh chậm rãi đi về phòng bệnh.

Vừa ra khỏi thnag máy, liền nhìn thấy anh hai và anh ba đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang.
"Hai anh còn làm gì mà ngồi ngoài này? Không ngủ được à?"
Diệp Thắng Cường cùng Diệp Thắng Chí đồng thời ngẩng đầu lên, Diệp Thắng Cường đỏ mắt hỏi:" Nãy giờ cô đi đâu?"
"Em ngồi ở phía sau bệnh viện, cũng không nhìn thời gian".

Cô cũng không rõ vì sau anh hai lại hung dữ với cô.
Lúc này Diệp Thắng Chí đột nhiên lạnh lùng mà mở miệng: "Mẹ nhảy lầu".
Cô chớp chớp mắt, lắc đầu nói:" Không có khả năng, mẹ như thế nào sẽ nhảy lầu, chân mẹ bị gãy xương sao có thể xuống đất, mẹ hiện tại đang ở đâu?"
"Đã đưa đi nhà tang lễ, anh cùng Thắng Chí đều ngủ rồi, mẹ là gắng gượng bò đến bên cửa sổ.A...!" Diệp Thắng Chí rốt cuộc nhịn không được mà gào khóc.
Cô lại là khóc không được, lúc này mới qua bao nhiêu thời gian mà cô cùng mẹ lại cùng trời cách biệt?
Xoay người đi vào phòng bệnh, đứng ở chiếc giường mấy giờ trước mẹ cô còn nằm, tưởng còn lưu lại hương vị của bà, kết quả chỉ còn là chiếc khăn trải giường mới cùng mùi sát khuẩn của bệnh viện.
"Ba, mẹ, con gái đến tìm hai người đây"
Cô đứng trước cửa sổ nói xong câu đó liền nhắm mắt lại, thả người nhảy, trên mặt mang theo nụ cười như được giải thoát..

Bình Luận (0)
Comment