Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 107


“Em nói này Văn Lễ, ngày nào chúng ta cũng ngồi đây là muốn làm gì thế? Ra bên phía sau núi câu cá thì tốt biết mấy!” Hầu Tử buồn chán muốn ngủ, Văn Lễ này đúng là bỏ nhiều chỗ chơi vui như vậy không đi, ngày nào cũng chạy đến bức tường thấp trong hẻm ngồi đờ ra, đúng là chán thật.
Mấy người khác nghe Hầu Tử nói thì cũng hùa theo, bảo Cận Văn Lễ đến chỗ khác chơi.
Cận Văn Lễ ngậm thuốc lá, nhìn đường phố phía trước rồi nói một cách lơ đễnh: “Không bảo các cậu đi theo, muốn cút thì cút mau!”
 
Anh vừa nói như vậy, người khác cũng không dám nói nhiều, ai nấy đều ngơ ngác buồn chán.
“Này, các anh em mau xem con gái nhà họ Diệp đi qua rồi! Trông thật là xinh đẹp, hôm nay người yêu của cô ấy không đưa cô ấy đi, may mắn thằng thối đó tu mấy đời, con mẹ nó đúng là may mắn!” Hầu Tử rêu rao, người khác cũng đều nhìn chăm chăm vào Diệp Thủy Thanh đạp xe qua mà c hảy nước bọt.
Cận Văn Lễ lập tức ngồi thẳng người, ném thuốc trong tay đi, đợi lúc Diệp Thủy Thanh đến gần thì nhanh chóng nhảy từ trên tường thấp xuống, sau đó trực tiếp đứng ở đầu hẻm, Hầu Tử thấy vậy thì cười hì hì cũng nhảy xuống theo, hai người bọn họ đứng đó, xe đạp căn bản không qua được.
“Phiền tránh ra chút.” Diệp Thủy Thanh xuống xe, cũng không ngẩng đầu chỉ nói một câu như tiếng muỗi.
“Cô nói gì, tôi không nghe thấy.” Hầu Tử cười hì hì giở trò xấu xa.
Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh chăm chăm, phát hiện cổ đến sau tai cô đều đỏ, không khỏi có chút thương xót, chỉ muốn dỗ cô.
Ai ngờ chưa đợi anh mở miệng, Diệp Thủy Thanh đã chuyển hướng xe đạp, sau đó nhanh chóng lên xe bỏ chạy, chắc là chạy đường vòng về nhà.
 
Trong nháy mắt Diệp Thủy Thanh xoay người Cận Văn Lễ nhìn rõ được trên khuôn mặt hoảng sợ của cô mang theo nước mắt, rõ ràng là bị dọa đến khóc rồi, vừa nãy mình lại cho rằng là cô xấu hổ đỏ mặt.

Đứng tại chỗ với sắc mặt u ám, nhìn Diệp Thủy Thanh bỏ trốn không thấy bóng người, Cận Văn Lễ buông hai tay hai bên nắm chặt thành quyền, hồi lâu mới nhắm mắt chán nản bước đi về phía đầu hẻm.
Anh thật sự khiến người ta sợ hãi như vậy sao, vậy mà trước nay ngay cả nhìn cô cũng không dám nhìn mình một lần!
Nghĩ đến đây, Cận Văn Lễ cũng phớt lờ Hầu Tử đang gọi mình ở phía sau, chỉ than thở mệt mỏi trong lòng: Vậy thì bỏ đi, người ta không nhìn trúng tên côn đồ như anh, mình vẫn nên tự mình biết mình chút vậy.

Hôm Thôi Tất Thành đến nhà họ Diệp rước Diệp Thủy Thanh về, Cận Văn Lễ vẫn ngồi trên bức tường thấp ở đầu hẻm nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước cổng nhà họ Diệp với vẻ mặt không cảm xúc, khi nhìn thấy Diệp Thủy Thanh mặc một bộ đỏ thẫm lạ thường, xinh đẹp diễm lệ, chỉ cảm thấy lòng ngực đau đớn từng cơn, khiến anh không nhịn được mà giơ tay ôm lại.
“Văn Lễ, đừng nhìn nữa, lát đến nhà em ăn cơm đi?” Tiêu Nguyệt Ba đứng dưới bức tường thấp ngước nhìn Cận Văn Lễ, theo tầm nhìn của anh cũng đã liếc nhìn Diệp Thủy Thanh mấy lần, cô ta sớm đã biết Cận Văn Lễ vẫn luôn có ý với cô gái này, nhưng may mà Diệp Thủy Thanh này sợ Cận Văn Lễ đến sắp chết, bị dọa khóc tận mấy lần.
“Văn Lễ chuyện đã như vậy rồi, anh đừng nghĩ quá nhiều, là cô ấy không có mắt nhìn, có điều em sẽ chăm sóc tốt cho anh, trái tim em có thể lấy cho anh xem.” Thấy Cận Văn Lễ không nói chuyện, lại nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của anh, trong lòng Tiêu Nguyệt Ba cũng thấy khó chịu.
Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh chăm chăm một hồi, sau đó đột nhiên nhảy xuống, dọa Tiêu Nguyệt Ba giật mình vội vàng hỏi anh: “Văn Lễ, anh đi đâu vậy?”
“Dương Lạc tìm tôi, tôi không rảnh đến nhà cô.”
Cận Văn Lễ trả lời một câu lạnh lùng, đi mấy bước thì phát hiện Tiêu Nguyệt Ba vẫn đang theo mình, thế là quay người nhìn cô khẽ cười: “Cô cứ phải bám riết lấy tôi sao?”
“Em, em vẫn luôn thích anh, cũng không phải anh không biết!” Mặc dù Tiêu Nguyệt Ba gan dạ, nhưng lúc nói câu này thì mặt vẫn đỏ lên.
“Tiêu Nguyệt Ba, tôi khuyên cô vẫn nên đừng chịu nỗi khổ này giống tôi.”
Tiêu Nguyệt Ba lập tức hét lớn: “Chỉ cần có thể ở bên anh, em chỉ có ngọt, không có khổ!”

Cận Văn Lễ nghe vậy thì im lặng không nói, qua hồi lâu mới lên tiếng, giọng điệu có chút căng thẳng: “Vậy chúng ta kết hôn, có điều tôi phải nói rõ với cô, tôi sẽ không để cô sống ngày tháng khổ cực, nhưng cô đừng đòi hỏi thứ khác, tôi cũng không có ý định có con.” Trơ mắt nhìn Diệp Thủy Thanh gả đi, sau khi Cận Văn Lễ cảm thấy trái tim mình đau đớn, thì đã là một mảng yên tĩnh.
“Anh nói thật sao? Văn Lễ, chỉ cần anh chịu em, anh nói gì em cũng nghe anh!” Tiêu Nguyệt Ba không dám tin hạnh phúc sẽ đến đột ngột như vậy.
Cận Văn Lễ không nói gì thêm, chỉ một lần nữa xoay người rời đi.
Lần này Tiêu Nguyệt Ba không đi theo, cô phải nhanh chóng về nhà kêu bố mẹ chuẩn bị cưới gả, càng nhanh càng tốt tránh cho Cận Văn Lễ đổi ý.
Bây giờ mặc cho Cận Văn Lễ nói thế nào, cô ta cũng không tin, đợi hai người kết hôn sống ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc, Cận Văn Lễ còn sẽ có thái độ như vậy giờ, còn sẽ không cần con cái ư!
Cuối cùng mình vẫn sai rồi! Tiêu Nguyệt Ba ngồi trước bàn trang điểm nhìn bản thân trang điểm xinh đẹp lộng lẫy trong gương rồi cười khổ.
Cô ta thật sự đã đánh giá cao sức quyến rũ của mình rồi, cũng đã đánh giá thấp sự cố chấp của Cận Văn Lễ, nhiều năm như vậy Cận Văn Lễ thật sự chưa từng để cô ta chịu khổ, dưới sự chỉ dẫn của Dương Lạc, sự nghiệp khách sạn của Cận Văn Lễ càng làm càng lớn, anh đã cho mình xe sang nhà lầu còn có trang sức châu báu quý giá mà người người ca tụng, chỉ là cũng chỉ như vậy.
Anh không chịu có con, mấy năm nay dây dưa với những phụ nữ bên ngoài cũng chưa từng ngừng nghỉ, nhất là hai năm gần đây từ khi quen biết phục vụ trong khách sạn, vậy mà ngay cả nhà cũng không về!
Nghĩ đến đây Tiêu Nguyệt Ba nhìn trong gương rồi cười khổ, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, không khỏi có chút ngạc nhiên vui mừng, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
“Văn Lễ, anh về rồi, ăn cơm chưa? Em bảo dì nấu cho anh.

Không, vẫn nên để em nấu cho anh.” Đi đến phòng khách nhìn thấy Cận Văn Lễ đang thay giày, Tiêu Nguyệt Ba cười tươi, cuối cùng anh vẫn quay về bên cạnh mình.
Cận Văn Lễ nhìn Tiêu Nguyệt Ba rồi nói một cách hờ hững: “Không cần đâu, Lý Hồng còn ở bệnh viện, anh về lấy chút đồ rồi đi.”

“Sao thế, cô ấy thật sự mang thai con của anh à?” Sắc mặt Tiêu Nguyệt Ba lạnh lại.
“Không, anh chỉ đưa cô ấy đi làm kiểm tra phòng ngừa ngộ nhỡ.” Cận Văn Lễ vừa nói vừa ung dung đi vào phòng sách.
Tiêu Nguyệt Ba đi theo, không nhịn được nói: “Rốt cuộc anh có coi em là vợ anh không? Anh còn muốn qua lại với con hồ ly tinh đến khi nào? Cận Văn Lễ, mấy năm nay rồi, em đối với anh thế nào trong lòng anh rõ mà, cho dù gan vàng dạ sắc cũng sẽ bị cảm hóa, anh đừng có quá đáng quá!”
Cận Văn Lễ cười như không cười nhìn Tiêu Nguyệt Ba có chút cuồng loạn, chậm rãi lên tiếng: “Em như vậy là sai rồi, anh sống với em thế nào ban đầu đã nói rõ ràng, không lo cơm áo em còn không biết đủ? Hay là em cũng tìm một chàng để nuôi là được rồi, anh bỏ tiền.”
“Cận Văn Lễ, anh không phải người! Anh hại em cả đời ngay cả một đứa con cũng không có, nếu có thể sống lại, em có chết cũng sẽ không theo anh!”
Cận Văn Lễ vẫn cười: “Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận để uống, anh sớm đã khuyên em đừng chịu khổ giống anh rồi.”
Tiêu Nguyệt Ba oán hận nhìn Cận Văn Lễ chăm chăm, đột nhiên cười lớn: “Cận Văn Lễ, cả đời này em cũng không ngờ được anh sẽ là một người đa tình, mấy người phụ nữ kia của anh chẳng phải đều tìm theo dáng vẻ của Diệp Thủy Thanh sao? Cái cô Lý Hồng kia em cũng từng gặp qua, quả thật là giống cô ấy hơn người khác, em khuyên anh thật sự phải trân trọng tử tế, chính chủ đã mất rồi, hàng giả này chẳng phải là một bảo bối sao!”
Cận Văn Lễ nhíu mày: “Em nói bậy gì đó.”
Tiêu Nguyệt Ba cười càng vui vẻ hơn: “Em trai của em xảy ra tai nạn xe, em xin anh như thế anh cũng không chịu đến bệnh viện thăm nó, nếu anh đi thì có thể nhìn thấy người tình trong mộng mà anh mong nhớ lần cuối rồi.

Cận Văn Lễ, có lẽ anh vẫn không biết, Diệp Thủy Thanh cũng đã đến bệnh viện đó, sau đó em đến tìm cô ấy anh đoán xem thế nào, người của bệnh viện nói hai hôm trước Diệp Thủy Thanh nhảy lầu rồi, bởi vì không có tiền làm phẫu thuật cho mẹ cô ấy, mẹ cô ấy nhảy trước rồi cô ấy nhảy theo.

Em không chịu được nên hỏi thăm địa chỉ đến nhà cô ấy thăm biếu một ít tiền thăm hỏi.

Cũng biết thì ra Thôi Tất Thành vẫn luôn đối xử với cô ấy không tốt, mấy năm nay cô ấy đã chịu hết mọi giày vò cũng đã chịu nhiều đau khổ, sảy thai mấy lần thì không mang thai con nữa, về sau ngay cả cơm nhà họ Thôi cũng không cho cô ấy ăn, lớn tuổi như thế còn phải đi sớm về khuya làm việc sống tạm khắp nơi, chưa từng hưởng phúc ngày nào, bây giờ người chết rồi nhà họ Thôi cũng không màng không hỏi việc tang, toàn bộ vứt cho nhà họ Diệp, anh nói xem có đáng thương không!”

Trên mặt Cận Văn Lễ đã không còn chút màu máu, cơ thể cũng hơi run rẩy, trong đầu trống rỗng, nhưng vẫn nghĩ đến một chuyện —— Diệp Thủy Thanh mất rồi, hơn nữa còn chết thảm như vậy!
Lảo đảo chạy ra ngoài, Cận Văn Lễ ngồi trong xe tay run run khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi khu chung cư
Đứng dưới lầu nhà họ Diệp, hai chân Cận Văn Lễ mềm nhũn, anh vẫn luôn biết Diệp Thủy Thanh sống ở đâu, sau khi di dời anh sớm đã cho người nghe ngóng địa chỉ của nhà họ Diệp và nhà họ Thôi, chỉ là anh vẫn luôn không có can đảm để gặp Diệp Thủy Thanh một lần, anh sợ Diệp Thủy Thanh nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi và chán ghét, anh không muốn lại nếm trải mùi vị đau đớn ấy.
Cho nên sau nhiều năm do dự, anh cũng chỉ lái xe qua muốn lặng lẽ nhìn cô nhưng không lần nào được như ý muốn, anh cho rằng là không có duyên, nhưng thật sự không ngờ khi ấy Diệp Thủy Thanh làm việc bên ngoài đến trời khuya!
Lê bước chân nặng nề lên lầu, cửa nhà họ Diệp cũng không khóa, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng khóc, Cận Văn Lễ giơ tay mấy lần mới đẩy cửa ra.
“Tôi là Cận Văn Lễ, hàng xóm cũ trước đây, Tiêu Nguyệt Ba là vợ của tôi, tôi đã nghe nói chuyện của dì với Thủy Thanh nên qua thăm, mọi người nén đau thương.” Cận Văn Lễ đứng trong căn nhà đơn sơ, nhìn Diệp Thủy Thanh trẻ tuổi trên bức ảnh trắng đen mặt cười tươi như hoa, anh tự giới thiệu một cách cứng nhắc, sau đó cũng không nghe người nhà họ Diệp nói gì.
Cuối cùng Cận Văn Lễ để lại một tấm thẻ ngân hàng, rồi nói mật mã và số điện thoại của mình cho anh em nhà họ Diệp.
“Tiền này cho dì với Thủy Thanh mua miếng đất chôn cất, mua xong thì nói địa điểm cho tôi biết, có thời gian tôi sẽ thường đến thăm, còn lại thì mọi người giữ lấy đi, cũng để Thủy Thanh ra đi yên nghỉ chút, ngày mai đưa tang thì tôi không đi.” Cận Văn Lễ nhắn nhủ xong cũng không đợi người nhà họ Diệp nói thêm gì, trực tiếp rời khỏi.
Quay lại xe Cận Văn Lễ ngẩn ra, sau đó từ từ nhỏ giọng khóc, sau đó càng khóc thì tiếng càng lớn, về sau gần như là kêu gào liệt phổi khàn giọng, nước mắt lại không hề rơi.
“Thủy Thanh, nếu sớm biết như thế, cho dù khiến em hận anh cả đời anh cũng sẽ không để em gả cho Thôi Tất Thành!” Cận Văn Lễ dựa vào ghế tự lẩm bẩm.
“Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận để uống.”
Câu này là vừa nãy anh nói với Tiêu Nguyệt Ba, bây giờ chính là nói với mình.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment