Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 11


- --------------------
- -------------
- --------------------
"Thủy Thanh, con có nghe thấy không?" mẹ cô muốn có một câu trả lời chắc chắn.

Đối với sự truy hỏi của mẹ, cô không có biện pháp đáp ứng, kì thật cô cùng Thôi Tất Thành sống chung nhiều năm như vậy, từ lúc bắt đầu tôn trọng nhau như khách đến cuối cùng mà lạnh nhạt sống qua ngày.

Nguyên nhân lớn nhất có thể là cuộc sống túng thiếu, hơn nữa bọn họ vẫn luôn không có con mà cô thì không ngừng mà sinh bệnh, cho dù có cảm tình sâu đậm cũng bị hiện thực tàn khốc làm cho cái gì cũng không còn.
Đương nhiên việc Thôi Tất Thành lúc sau tự sa ngã cũng là nguyên nhân chủ yếu, cô cũng không có bao nhiêu thù hận với Thôi Tất Thành, nhiều năm trôi qua cũng không thể nào nói đều là lỗi do Thôi Tất Thành một người sai, chẳng qua cô không thể lại để bị kịch ấy tái diễn lần nữa được!
"Mẹ, con đối với Thôi Tất Thành không có cảm giác, anh ta nói cái gì cũng vô dụng, con không đồng ý."
Mẹ nghe xong lời cô nói cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là thu lại tươi cười trên mặt, không biểu tình mà nhìn cô nói:
"mẹ liền biết con khẳng định sẽ nói như thế, có tên lưu manh Cận Văn Lễ kia câu dẫn còn có thể suy nghĩ rõ ràng chuyện này được sao?
Mẹ đã cùng mẹ của Tất Thành trao đổi rôi, bắt đầu từ ngày mai không cần hai anh của con đưa đi làm nữa, Tất Thành sẽ đến đây đón con, tan tầm liền chở con về, con với nó vừa lúc làm cùng phân xưởng.
Trừ bỏ Tất Thành phải vất vả hơn một chút, mặt khác đều không có vấn đề."
"Con không cần anh ta đón,cũng sẽ không ngồi xe của anh ta." Cô thấy mẹ sắp xếp như thế liền lập tức phẩn đối.

"Không ngồi cũng được, vậy con tự mình đi bộ đến đơn vị đi.

Mẹ nói trước, nếu ta mà thấy Cận Văn Lễ đón đưa con, vậy đcũng đừng nghĩ đến đi làm nữa, để xem đến lúc đó mẹ có đánh gãy chân con không!"
Cô cắn môi không nói được một câu, trực tiếp đi về phòng.

Buổi tối cô ngủ sớm, 5h sáng liền từ giường đứng dậy, rửa mặt xong đến phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn rồi vội vàng xuất phát đến đơn vị.


Từ nhà đến đơn vị nếu lái xe đạp cũng muốn gần một tiếng, huống chi là đi bộ.

Lúc mới xuất phát cô còn đi nhanh, về sau lại có chút thở không nổi chỉ có thể giảm tốc độ, đi lúc nhanh lúc chậm cuối cùng cũng không đến trễ, đầu đầy mồ hôi mà vào phân xưởng bắt đầu làm việc.

Một ngày bị vây trong mệt mỏi, nghĩ đến lúc tan tầm còn phải đi bộ về nhà liền thấy sợ, bất quá vì có thể tránh Thôi Tất Thành thì lại mệt lại khổ cô đều chịu được.

Lúc này đã qua giờ tan tầm, người trong xưởng cũng về gần hết, cô sợ mệt cũng vô dụng đành phải nhận mệnh mà cầm lấy túi chuẩn bị đi bộ về nhà.
Chỉ là tới cửa nhà máy lại bắt đầu phiền lòng, Cận Văn Lễ cùng Thôi Tất Thành hai người một trái một phải đứng ở giao lộ chờ cô.

"Thủy Thanh, buổi sáng sao em không đợi anh?" Thôi Tất Thành là người đầu tiên đẩy xe lại đây.

"Em căn bản là không muốn anh đưa đón, anh cùng người nhà có hứa hẹn tốt đẹp thế nào cũng vô dụng, em vẫn kiên trì với quyết định của mình."
Lúc này Cận Văn Lễ cũng lắc lư mà đi đến: "Thủy Thanh, buổi sáng em tới đơn vị bằng cái gì?"
"Còn có thể tới bằng cái gì, đi bộ"
Cô tức giận liếc Cận Văn Lễ một cái sau đó lại nói: "Hai người các anh nhanh về đi, đừng chậm trễ tôi về nhà."
Cận Văn Lễ nghe cô trả lời xong sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn là đau lòng a, đường xa như vậy mà cô đi bộ đến, kia mệt như thế nào chứ.

Thôi Tất Thành không nói lời nào, chỉ nhìn Cận Văn Lễ, chờ hắn hành động, người này không đi, hắn cũng không đi.

"Thủy Thanh, em thật ngốc a, mau lên xe anh chở về, chờ đến gần nhà, em lại xuống đi bộ, không phải là giống nhau sao!" Hắn sao lại nỡ để cô đi bộ về.

Cô nghe xong cũng chưa nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Thôi Tất Thành bên kia.


Thôi Tất Thành cười:
" Cận Văn Lễ, Thủy Thanh sẽ không ngồi xe của mày đâu, dì Chung đã sớm nói, nếu Thủy Thanh để mày đón đưa cô ấy thì sẽ không nhận cô ấy là con gái nữa, tao khuyên mày vẫn là nhanh chạy về đi, nếu không sẽ lại xảy ra chuyện a."
Cô rất là chướng mắt bộ dáng dương dương đắc ý này của Thôi Tất Thành, vì thế nói:
"Anh nếu không nói, mẹ em làm sao biết được ai đưa em về nhà.Thôi Tất Thành, anh cho rằng dùng thủ đoạn này là có thể ép em trở về với anh? Nói cho anh biết, không có khả năng đâu, cả đời này nghĩ anh cũng đừng nghĩ!"
Cận Văn Lễ liếc mắt nhìn sắc mặt Thôi Tất Thành mà cười ha hả không ngừng:
"Thủy Thanh, anh sẽ không làm em khó xử, em lái xe anh trở về đi, như vậy thì đâu phải là anh đón em, xem tên tiểu tử này có thể nói được gì!"
"Vậy anh thì phải làm sao?"
"Anh đi bộ về được, một người đàn ông trưởng thanh như anh đi bộ vài bước thì tính là cái gì, ngoan nghe lời anh, em mau về nhà đi.

Tới đầu ngõ cứ ném xe gần đó là được."
Cận Văn Lễ nói xong liền đem xe đưa vào tay cô, căn bản không cho cô cự tuyệt.
Trong lòng cô rất cảm kích tình cảm Cận Văn Lễ dành cho mình,nếu là ngày thường cô sẽ không tiếp thu ý tốt của hắn, chẳng qua vừa bị Thôi Tất Thành nói một hơi làm nổi lên lòng muốn trả thù, đồng thời cũng muốn làm khó Thôi Tất Thành để hắn không dây dưa với cô, vì thế liền nhận xe từ tay Cận Văn Lễ, nói cảm ơn liền lái xe rời đi.

Chờ không thấy bóng dáng cô, lúc này đổi thành Cận Văn Lễ dạt dào đắc ý nhìn về phía Thôi Tất Thành:
"Thôi Tất Thành, mày là đàn ông thì đừng có mà đi cáo trạng, cũng đừng để Thủy Thanh ăn cái khổ này, có bản lĩnh thì chúng ta hai người cạnh tranh công bằng xem rốt cuộc Thủy Thanh thích ai!"
Thôi Tất Thành cười lạnh:
"Tao tự nhiên sẽ không làm Thủy Thanh chịu khổ, cũng không đê tiện đến mức Thủy Thanh bởi vì mày mà bị người trong nhà mắng, bất quá cạnh tranh công bằng liền không cần, tao không mày đi nói những lời ba hoa chích chòe dụ dỗ người khác, tao chỉ muốn cùng Thủy Thanh giữ khuôn phép mà sinh hoạt.

Người như mày cả ngày không làm việc gì đàng hoàng sao có thể cho Thủy Thanh được cuộc sống ổn định.

Cận Văn Lễ, tao sẽ cùng mày đấu, bất quá mày cũng sẽ thua thôi, tất cả mọi người nhà họ Diệp không thích mày, chỉ bằng điểm này thôi tao đã thắng mày hơn phân nửa, mày đã hiểu chưa?"
"Thôi Tất Thành, mày cũng chỉ được chút bản lãnh này, ỷ vào bộ dáng đứng đắn mà chiếm ưu thế, nếu ông đây đã nói như thế mà mày còn đui mù, vậy cũng đừng trách tao không khách khí!"

Thôi Tất Thành thấy Cận Văn Lễ nói xong lời này liền nổi giận đùng đùng mà nhìn chính mình, biết cái tên dã man này lại muốn đánh người, vì thế lập tức đem xe dựng thẳng, toàn thân đề phòng mà chờ Cận Văn Lễ ra tay.

Chỉ là hắn rốt cuộc hiểu sai ý của Cận Văn Lễ, cũng xem nhẹ cái tên láu cá này, hắn một lòng đề phòng Cận Văn Lễ vung tay đánh nhau, không nghĩ đến đối phương lại hùng hổ mà đến đây, bước chân vừa chuyển liền đoạt xe đạp của hắn mà chạy.

"Thôi Tất Thành, còn muốn xe đạp liền tự mình đi bộ trở về lấy, đến chỗ nào lấy liền không cần tao nói đi, hahhaah...."
Nghe tiếng cười phóng đãng của Cận Văn Lễ dần dần đi xa, hắn tuy tức giận nhưng chỉ có thể nuốt xuống, tay nắm chặt thành nắm đấm mà hướng nhà Cận Văn Lễ đi, dù sao thì xe đạp cũng không thể không cần a.

Cô đạp xe Cận Văn Lễ tới ngõ Hồ Đồng Khẩu, do dự không dám về nhà, sợ xe đạp bị trộm.

"Thủy Thanh, cô đứng ở chỗ này làm gì?" Hàng xóm Trần Vĩ bưng hộp cơm vừa ăn vừa đi tới.

"À, tôi thấy có xe dựng ở chỗ này, hỗ trợ nhìn trông chốc lát, Trần đại ca, anh đang ăn cơm à!" Cô cười cười hàm hồ mà nói.

Trần Vĩ cũng không có ý tứ đi, tò mò nhìn cái xe đạp phía sau cô, chờ thấy rõ liền cười nói:
"Thủy Thanh a, xe này cô không cần trông, này không phải đã khóa lại sao, nếu có không khóa cũng không có việc gì, chiếc xe này dù có cố ý đặt ở trước cửa nhà ai, ta đảm bảo với cô sẽ có người lập tức đưa đến nhà họ Cận, ai dám chạm vào xe Cận Văn Lễ chứ, không có việc gì làm liền tìm thêm việc sao?"
Cô xấu hổ mà gật gật đầu, lúc này Trần Vĩ mới ngân nga khúc nhạc bỏ đi.

Dù biết xe này sẽ không mất, bất quá cô cảm thấy về tình về lý cũng nên cùng Cận Văn Lễ nói một tiếng,vì thế vẫn đứng chờ như cũ.

Cận Văn Lễ từ đằng xa thấy cô đang đứng, vội vàng dừng lai, sau đó đem xe ném ở ven đường, cùng người sửa xe bên cạnh nói:
"Hỗ trợ nhìn một chút, lát hồi sẽ có người đến lấy." Sau đó giả bộ thở hồng hộc mà chạy qua.

"Anh như thế nào mà về nhanh như vậy?" Cô tính thời gian, liền tính thế nào Cận Văn Lễ cũng không có khả năng về nhanh như vậy.

"Nửa đường gặp được đồng nghiệp, hắn cho anh đi nhờ một đoạn,anh sợ em chờ lâu mới chạy nhanh về, xe này anh vẫn đặt ở đây, ngày mai đi làm em cứ đến đây lấy là được, nhưng ngàn vạn lần đừng đi bộ, hiện tại anh nhớ đến buổi sáng em đi bộ xa như vậy trong lòng liền đặc biệt khó chiu."
Cô cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:
"anh không cần đi xe đạp à?"

"Aizzz, nếu không phải muốn cùng em làm bạn, anh cũng không đi làm ở cái đơn vị đó đâu, em yên tâm chạy xe này đi, anh cũng không đi làm nữa."
Cô trong lòng tuy cảm động nhưng trên mặt thực bình tĩnh, một lát sau mới ngẩng đầu: "Không cần đâu, ý tốt này của anh em nhận, anh vẫn hảo hảo mà đi làm đi."
"Xe anh sẽ để ở chỗ này, em không chạy cũng lãng phí, chìa khóa em cầm, chạy hay không do em quyết định."
Cô không tranh cãi nữa, cười cùng Cận Văn Lễ nói gặp lại liền về nhà.

"Thủy Thanh, có phải Tất Thành đưa con trở về, buổi sáng đi lúc nào mẹ cũng không biết." Mẹ cô đang dọn cơm gấp không chờ nổi mà hỏi,
Cô cũng không muốn giấu giếm mẹ: "5h con dậy đi bộ đến đơn vị,con nói sẽ không cùng Thôi Tất Thành quay lại thì sẽ không quay lại."
Mẹ cô nghe xong đập bàn một cái, nói:
" Mẹ cũng nói, con chỉ có thể cùng Tất Thành kết hôn, ta là mẹ con, ta định đoạt, muốn đi bộ thì cứ đi, ta không quản!
Lúc này cô cũng học được ngoan, dù có sinh khí như thế nào, trước tiên vẫn đem cơm ăn no trước rồi tính.

Cô vẫn 5h thức dậy, không đến 6h liền ra cửa, chẳng qua lúc này lại vừa vặn bị Thôi Tất Thành bắt gặp.

"Thủy Thanh, anh đưa em đi." Thôi Tất Thành cười cười mà đứng ở cửa, hắn tối hôm qua liền quyết định,thà rằng không ngủ cũng phải đón được cô.

Cô không thèm để ý đến hắn, nhấc chân hướng ngõ Hồ Đổng Khẩu mà đi.

Thôi Tất Thành đi theo phía sau khuyên:
"Thủy Thanh, em tội gì mà khó xử mình như thế, đường xa như thế đi một ngày cũng dễ thôi, nếu là lại đi khẳng định muốn mệt chết, lại nói em có thể mỗi ngày như vậy mà đi làm sao? Em đừng bướng bỉnh như thế, cho anh thêm một cơ hội có được không, Cận Văn Lễ là người thủ đoạn chỉ biết dụ dỗ, sinh hoạt vẫn là người thành thật kiên định mới được."
Cô nghe Thôi Tất Thành lải nhải nói không ngừng, trong lòng càng không kiên nhẫn nghe, chờ đi đến ngõ liền thấy xe đạp của Cận Văn Lễ, lập tức liền sửa lại chủ ý ngày hôm qua, quay đầu lại đối với Thôi Tất Thành cười cười:
"Ai nói em phải đi bộ đi làm, đừng tưởng rằng như thế có thể làm khó được em, này không phải là xe sao?"
Nói xong liền mở khóa,đạp xe đi, Thôi Tất Thành ngây ngốc tại chỗ, qua nửa ngày mới phản ứng lại, sau đó đạp xe đuổi theo.

Cô dùng hết sức đạp, gió thổi phù phù bên tai, nhiều năm sau khó được không khí trong lành mát mẻ như hiện tại, trong lòng không tự chủ được mà nghĩ:
"Như thế nào Cận Văn Lễ hôm nay không có đến?".

Bình Luận (0)
Comment