Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 61

Diệp Thủy Thanh tức giận xách cổ áo phía sau của con gái lên, giờ mới bao lớn chứ? Còn là một đứa con gái mà đã biết cầm dao mắng người rồi!”
 
“Mẹ, mẹ về rồi hả?” Có chữ Náo Náo vẫn chưa phát âm chuẩn lắm.
 
“Vừa nãy con nói gì?” Diệp Thủy Thanh xị mặt hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Náo Náo cảm thấy sắc mặt của Diệp Thủy Thanh không đúng, thế là cúi đầu trả lời: “Nói bậy.”
 
“Học của ai?” Còn có gan đừng chạy nữa, cái gì là có gan con bé có hiểu không mà đã nói lung tung rồi.
 
Náo Náo nhìn dưới chân rồi đảo đôi mắt to rồi nói: “Quên rồi ạ. Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ đừng giận.”
 
“Giống y như bố con, mẹ thấy là con học theo bố đúng không?”
 
Náo Náo không nói chuyện, yên lặng đứng đó không nhúc nhích.
 
“Sao không nói chuyện? Mẹ nói sai cho con chưa?” Diệp Thủy Thanh nói rồi nâng đầu Náo Náo lên, lại thấy con gái ngấm nước mặt, bộ dạng muốn khóc lại không khóc.
 
Lúc Náo Náo lại mở miệng thì mang theo giọng nức nở: “Bọn họ ức hiếp anh Cận Phúc, bọn họ là người xấu!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh biết anh trai là chỉ Cận Phúc, bởi vì hôm nay bố mẹ phải ra ngoài mấy ngày, cho nên cô mới không gửi Náo Náo qua.
 
“Ức hiếp thế nào?”
 
“Họ nói anh Cận Phúc là thằng câm, thằng què, không biết đi, còn giành đồ ăn ngon trong tay con nữa!”
 
Đám nhóc này đúng là không được dạy dỗ, Diệp Thủy Thanh nghe xong cũng thầm mắng mấy câu.
 
“Sau này còn gặp phải chuyện như vậy thì về nhà nói với người lớn trước, không được phép mắng người, càng không được cầm dao làm người khác bị thương, nếu con không cẩn thận rạch chính mình bị thương thì sao? Bố mẹ không đau lòng à?”
 
Náo Náo chùi nước mắt, ra sức gật đầu: “Con sửa, sau này con dùng dao giúp mẹ cắt rau, không đánh người nữa.”
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới ôm hôn con gái, rồi mình lại đẩy xe đạp đi.

 
“Mẹ, con mở cửa giúp mẹ.”
 
Náo Náo thấy Diệp Thủy Thanh không giận nữa liền niềm nở giúp cô đẩy mở cửa sân, đợi Diệp Thủy Thanh vào nhà thì mới lấy con dao ra chỉ vào đám nhóc chạy lại xem náo nhiệt: “Đợi anh Tiểu Hạo của em tan học về, em bảo anh ấy đánh mấy anh, đến lúc đó lấy dao rạch nát hết quần áo của mấy anh!”
 
Đám nhóc đó vừa nghe vậy thì lập tức bị dọa sợ chạy hết về nhà.
 
Buổi tối Cận Văn Lễ trở về nghe Diệp Thủy Thanh nói lại biểu hiện hôm nay của Náo Náo thì lập tức cười ha ha, rồi ôm Náo Náo lên: “Con gái của bố đúng là có khí thế, đám nhóc này không chỉ ức hiếp Cận Phúc, còn dám giành đồ của con gái bố thì chẳng phải muốn ăn đòn sao!”
 
Vốn Diệp Thủy Thanh còn nghĩ sau khi Cận Văn Lễ nghe chuyện này có thể cùng lập trường với mình mà phê bình Náo Náo, hơn nữa cho dù thấy vui mừng cũng chỉ biết lén cười thầm, sẽ không biểu hiện ra trước mặt Náo Náo, không ngờ người này không những không dạy dỗ Náo Náo, trái lại còn khen ngợi, nếu như vậy thì sau này con có thể học thói tốt sao!
 
Vừa nghĩ đến đây thì sắc mặt Diệp Thủy Thanh đã vô cùng khó coi.
 
Náo Náo được Cận Văn Lễ khen đến mức cười khanh khách, rồi liếc nhìn sang Diệp Thủy Thanh theo bản năng, lập tức khép cái miệng nhỏ lại: “Bố ơi, con mắng người ta là không đúng, càng không nên cầm dao dọa bọn họ, con đã nhận sai với mẹ rồi.”
 
Cận Văn Lễ chớp mắt, cũng nhiên sang phía Diệp Thủy Thanh, cười nói: “Con còn nhỏ không hiểu chuyện, em đừng giận con bé.”
 
“Náo Náo, sang phòng bà nội đi.”
 
Náo Náo vội trượt xuống đất từ trong lòng Cận Văn Lễ, chạy ra khỏi phòng như một làn khói.
 
“Vợ à, em sao thế, giận gì vậy?”
 
“Anh nói xem? Náo Náo còn nhỏ, tuổi anh còn nhỏ sao! Em giận ai anh không nhìn ra được à? Nếu để anh dạy con như vậy thì sau này chuyện phóng hỏa giết người cũng có thể làm đấy!”
 
Lúc này Cận Văn Lễ mới phản ứng lại: “Thì ra là giận anh à, chẳng phải anh cảm thấy Náo Náo còn nhỏ như vậy, nghịch ngợm chút cũng không có gì quá đáng sao. Hơn nữa không phải em đã nói con bé rồi à, con đã đủ uất ức rồi, em mà nói nữa chắc con bé bốc hỏa đấy.”
 
“Chỉ có anh thương con, còn em là mẹ kế sao? Cận Văn Lễ, dạy dỗ con cái thì không lúc nào được qua loa, càng không thể để lập trường của bố mẹ không thống nhất trước mặt con cái, còn nữa sau này ở trước mặt Náo Náo anh cũng không được phép nói bậy, đừng hòng mơ tưởng chuyện anh đóng vai tốt còn em đóng vai xấu! Nếu anh thương con bé thì lúc em dạy con anh đừng lên tiếng, không thì ra ngoài cũng được, chỉ là không được chống đối em!”
 
Cận Văn Lễ cảm thấy Diệp Thủy Thanh chuyện bé xé to quá rồi, chút chuyện như vậy con nít hiểu được cái gì, chẳng phải con nít đùa giỡn sao, đợi đến lớn rồi đương nhiên sẽ biết tốt xấu.
 
“Anh làm gì có suy nghĩ như em nói chứ, lúc nhỏ ai dạy anh đâu, chẳng phải bây giờ vẫn tuân thủ phép tắc sao? Đừng nên nghiêm khắc quá.”
 
“Em không muốn cãi nhau với anh, đợi lúc nào anh hiểu rồi thì lúc đó chúng ta hẵng nói chuyện!” Diệp Thủy Thanh nói xong thì tự trải chăn, nằm trên giường nghiêng đầu ngủ, không để ý Cận Văn Lễ nữa.

 
Cận Văn Lễ đứng bên giường cũng đang khó chịu, rõ ràng chuyện không lớn bao nhiêu mà cứ phải làm ầm, không nói chuyện thì không nói, sau đó bản thân cũng trải chăn lên giường ngủ, Náo Náo thì ngủ một đêm với ông bà nội.
 
Sang hôm sau Cận Văn Lễ vừa thức dậy nghĩ chắc Diệp Thủy Thanh đã nguôi giận, mình dỗ mấy câu thì chuyện hôm qua cũng trôi đi, thế là trở mình cười muốn ôm Diệp Thủy Thanh.
 
Không ngờ lại vồ hụt, trên giường sớm đã không có ai, Cận Văn Lễ vội ngồi dậy mặc quần áo ra ngoài tìm người.
 
“Mẹ, mẹ thấy Thủy Thanh không?”
 
“Có thấy, sáng sớm đã đi rồi nói là đơn vị có việc, tối qua Náo Náo ngủ ngon lắm, sau này nếu tối muốn đưa con qua phòng mẹ thì cứ việc đưa qua.” Đồng Tú Vân cho rằng buổi tối hai vợ chồng có con ở đó nên không tiện, thế là nhắc một câu.
 
Cận Văn Lễ gật đầu tùy ý, xem ra cô gái này muốn làm thật với mình, thật ra mình nói mấy câu dễ nghe là chuyện rất dễ dàng, chỉ là bây giờ anh không muốn làm như vậy, không thể cứ khiến cô đắc ý như thế, rõ ràng mình chẳng làm gì cả, sao cứ phải nhận sai chứ!
 
Cận Văn Lễ nổi tính bướng bỉnh, ăn cơm xong thì đến trường học.
 
Đến tối hai người đều về nhà, cũng không nói câu nào ăn xong thì vào phòng, sau đó ai làm việc nấy, Cận Văn Lễ đọc sách, Diệp Thủy Thanh đếm tiền, ngày tháng này công việc của cô lại có thay đổi, bởi vì nửa tháng trước tiền sách nợ phải thu, cho nên bây giờ cô không vội tìm chỗ thuê phòng, mà bắt đầu đi đòi tiền sách, quy tắc cô đặt chính là tiền sách chỉ có thể nợ nhiều nhất nửa tháng, bây giờ sách bán rất nhanh, thời gian nửa tháng đã đủ quay vòng rồi, quá trình thu tiền cũng rất thuận lợi, đương nhiên cô thu đều là tiền sách số nhỏ, con số lớn đều do bọn người Thẩm Chấn Sơn đi thu, nếu không thì cũng không an toàn.
 
Diệp Thủy Thanh sắp xếp tiền ngay ngắn xong, ghi chép sổ sách hoàn chỉnh, thì cũng không để ý Cận Văn Lễ, vẫn tự trải chăn nằm xuống ngủ, Cận Văn Lễ đóng sách lại cũng như vậy, lại một đêm hai người không nói chuyện.
 
Buổi sáng Diệp Thủy Thanh lại đi từ sớm, chỗ phải đi hôm nay khá xa, đạp xe gần 45 phút, mặc dù địa điểm xa nhưng ông chủ rất quen thuộc, đã qua lại rất nhiều lần.
 
Đến nơi Diệp Thủy Thanh dừng xe xong thì nhìn quanh về phía một căn nhỏ bên đường, bên trong có mấy người mua sách thì đứng bên ngoài đợi một lát, làm ăn buôn bán kỵ nhất là vẫn chưa có tiền đã có người đến tận nơi đòi nợ.
 
Đợi mấy người kia đã mua sách xong ra khỏi tiệm, Diệp Thủy Thanh mới vào, người ngồi ở cửa là một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, mình chưa từng gặp qua, chàng trai đó thấy Diệp Thủy Thanh vào thì rất nhiệt tình: “Đồng chí mua sách à, có cần tôi chọn giúp không?”
 
“Trần Giang, anh Trần có đây không?”
 
“Cô là ai?” Chàng trai kia quan sát Diệp Thủy Thanh từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi.
 
Diệp Thủy Thanh cười nói: “Tôi đến thu tiền sách, cậu nói với anh Trần tôi họ Diệp là anh ấy biết ngay.”
 
“Tiền sách gì, đây là chỗ tôi bán sách, tự nhiên cô chạy đến đòi tiền tôi, nói bậy gì đó!” Người kia vừa nghe Diệp Thủy Thanh đòi tiền thì lập tức nóng nảy.
 

Diệp Thủy Thanh cũng không giận, mà kiên nhẫn giải thích: “Anh Trần lấy sách từ chỗ tôi vẫn chưa trả tiền, cho nên tôi đến lấy tiền sách, cậu tìm anh Trần một lát là được, tiền cũng không nhiều, tổng cộng 219 tệ.”
 
“219 tệ còn nói không nhiều, cô giả vờ làm đại gia gì thế, cô muốn lừa tiền cũng không động não, có ai bán đồ mà không thu tiền lại để người khác cầm đồ đi chứ, nghe cũng chưa từng nghe, cậu tôi không ở đây cô đi mau đi!”
 
Sao người này lại đần như vậy, Diệp Thủy Thanh lấy giấy nợ từ trong túi ra đưa cho cậu ta xem: “Cậu xem giấy nợ này trước rồi hẵng nói tôi có phải kẻ lừa gạt không.”
 
“Tôi không biết chữ, tôi chỉ biết chỗ chúng tôi không nợ cô tiền sách gì hết, cô có đi không hả?”
 
Diệp Thủy Thanh anh hùng không chịu thua thiệt trước mắt, nếu mình không hiểu người này thì khoan hãy trêu chọc cậu ta: “Nếu anh Trần không ở đây, vậy hôm khác tôi lại đến.”
 
“Hôm nào cô cũng đừng đến, cậu tôi đổi tiệm cho tôi rồi, không ai nợ tiền cô cả, cầm tờ giấy đã muốn thu tiền, vậy tôi cũng viết một tờ nói cô nợ tôi năm trăm tệ cô đưa không?” Chàng trai này chắc chắn Diệp Thủy Thanh đến để lừa tiền.
 
Đây là muốn quỵt nợ sao, Diệp Thủy Thanh đến đây thì cuối cùng cũng hiểu, nhưng vẫn cười đi ra ngoài.
 
“Mới sáng sớm đã gặp phải lừa đảo ăn xin, đúng là xúi quẩy! Sau này cút đi xa chút!” Chàng trai kia thật sự tức đến mức không phân rõ, thấy Diệp Thủy Thanh định ra ngoài thì thuận tay cầm một quyển sách trên bàn ném về phía cô muốn xả giận.
 
Ý định ban đầu của cậu ta thật sự không phải muốn đánh Diệp Thủy Thanh, chỉ là muốn gây tiếng động hù dọa cô chút, chỉ là ném một phát đã dùng nhiều sức nên mất độ chính xác, đánh trúng đầu Diệp Thủy Thanh, trong lúc sách rơi xuống lại rạch một đường trên mặt cô, giấy của sách mới vốn đã sắc bén, mặc dù vết thương trên mặt Diệp Thủy Thanh rất nhỏ nhưng máu lập tức chảy ra.
 
Diệp Thủy Thanh bị đập đến mức choáng váng suýt nữa ngã xuống, cô sợ người này lại ra tay nên chạy vội ra ngoài, chắc cũng do cô xui xẻo, lúc đầu óc mê mẩn đi ra chân lại bước hụt, cả người ngã xuống theo bậc thang trước cửa, cô chỉ cảm thấy một trận đau như kim châm dưới bàn chân rồi không dám cử động nữa.
 
“Này, không phải tôi cố ý lấy sách đánh cô đâu, là cô tự ngã đấy, đừng có hòng lừa tôi.” Chàng trai kia cũng bị dọa giật mình, chạy ra không ngừng rêu rao.
 
Diệp Thủy Thanh hận không có cách nào, nhưng lại không cử động được, đau đến mức nước mắt rơi xuống, lúc này nghe có người gọi: “Em gái, em làm sao thế?”
 
Diệp Thủy Thanh nhịn đau ngẩng đầu nhìn qua, thấy người đến thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh Trần, em đến để thu tiền sách, cái người trông tiệm của anh không những không đưa tiền cho em, còn lấy sách đánh em, em bị dọa nên chạy ra ngoài thì bước hụt.”
 
Trần Giang nghe xong thì trố mắt, lại nhìn sang cháu ngoại đứng ở cửa, đi lên đánh cậu ta một bạt tai: “Thảo nào ở bên tiệm kia mày chẳng làm được việc gì lâu, mày có não không hả, đàn ông con trai mà ra tay đánh phụ nữ? Thứ tạp chủng chưa trải sự đời, lần này mày hại cậu thảm rồi!”
 
“Sao cháu biết mua đồ cũng có thể nợ chứ, là cô ta không nói rõ đã vào đòi tiền, trách cháu được sao?”
 
Trần Giang không có tâm trạng để ý cháu ngoại của mình, bây giờ anh ta lo lắng việc kinh doanh của mình với tính mạng nhỏ này còn có thể giữ được hay không, người nhập sách ở tiệm Văn Lễ có ai không biết đám người Thẩm Chấn Sơn chứ, đều là kẻ giết người không chớp mắt, đánh người thì phải chết, người muốn quỵt nợ không phải là không có, cuối cùng có ai mà chẳng ngoan ngoãn gửi tiền qua chứ? Nghe nói tiệm sách Văn Lễ này là lấy tên của chồng Diệp Thủy Thanh, có người đồn chồng cô tên Cận Văn Lễ, là một tên ma đầu ăn thịt uống máu người, người lợi hại như Thẩm Chấn Sơn chẳng qua cũng chỉ là người dưới quyền của anh, hôm nay cháu của mình đánh Diệp Thủy Thanh, có thể tối sẽ cho người vứt xác nơi hoang dã, đến lúc đó khó bảo vệ bản thân tránh liên lụy!
 
Càng nghĩ càng sợ, gân trên bắp chân của Trần Giang đã bắt đầu thình thịch: “Em gái, nó, nó là cháu của anh, đến từ vùng nhỏ nên không hiểu gì, không biết quy tắc trong này, em đừng trách nó, anh…, anh đền cho là được, em nhất định…, nhất định phải tha cho anh!”
 
Diệp Thủy Thanh làm gì rảnh để ý biểu cảm của Trần Giang, cô đau đớn mồ hôi lạnh tuôn không ngừng: “Anh Trần, em trật chân rồi, bây giờ không cử động được, anh đưa em đến bệnh viện trước, chuyện khác sau này hẵng nói.”
 
Trần Giang vội gật đầu, bảo cháu mình khóa cửa tiệm lại, cùng anh ta đưa Diệp Thủy Thanh đến bệnh viện, mình còn có cơ hội lấy công chuộc tội, thà đền nhiều tiền cũng đỡ hơn không giữ được mạng.
 
Trên đường đến bệnh viện vừa hay Diệp Thủy Thanh gặp được một người cũng kinh doanh ở chợ, liền nhờ người đó đi nói với người ở tiệm sách Văn Lễ một tiếng là mình bị ngã rồi.
 

Đầu bị sưng, mặt có vết thương, chân sưng như cái bánh bao, không nói đến trầy da trên cánh tay, ngã mà có thể thành ra thế nào sao? Nói lăn trên ván đinh thì còn tạm! Ngoài miệng thì người kia đồng ý, đợi đến chợ thì nói với người của tiệm sách Văn Lễ là Diệp Thủy Thanh bị người ta đánh phế rồi!
 
Vừa khéo lúc này Thẩm Chấn Sơn không có ở tiệm sách, chỉ có Hổ Tử trông coi, nghe người này nói xong thì lúc đó muốn cầm đồ tìm người tính sổ, nhưng nghĩ lại vẫn nên báo trước cho Cận Văn Lễ mới đúng.
 
Thế là khóa cửa tiệm sách lại, dán thông báo rồi chạy đến đại học công chức, đến trường nghe ngóng mới biết thứ tư trường nghỉ buổi chiều, thế là chạy đến xưởng dây kéo, công xưởng dây kéo chuyển ra ngoại ô, chỗ cũ trở thành văn phòng xưởng, vừa có thể xử lý nghiệp vụ có có thể chất hàng hóa, kết quả đến xưởng thì người trong văn phòng lại nói Cận Văn Lễ đi cùng đám anh sẹo, chắc là uống rượu ăn cơm rồi.
 
Hổ Tử biết chắc chắn bọn họ đến quán ăn đầu hẻm, thế là lập tức chạy sang phía nhà Cận Văn Lễ.
 
Từ trường đến xưởng trong lòng Cận Văn Lễ cũng không yên tĩnh, mặc dù mình không cãi nhau với Diệp Thủy Thanh, nhưng ai cũng không quan tâm ai như vậy thì khiến người ta càng khó chịu hơn, trong lòng buồn bực đúng lúc bảy tám người của anh sẹo tìm đến, Cận Văn Lễ vẫn luôn muốn cảm ơn những người bạn này chuyện đã giúp mình chuyển xưởng, liền hẹn bọn họ cùng nhau đi uống rượu coi như là cảm ơn.
 
Uống mấy ly rượu, Cận Văn Lễ chỉ cảm thấy rượu đắng lòng cũng đắng, nghĩ tối nay về nhà chi bằng nhận sai với Diệp Thủy Thanh cho rồi, hai người bọn họ vẫn luôn thương yêu nhau, có lúc nào tổn thương tình cảm như vậy, vợ là để thương mà chứ không phải để giận mình.
 
Sau khi nghĩ thông thì tâm trạng liền tốt hơn nhiều, dặn đám người anh sẹo cứ việc ăn cứ việc uống không cần khách sáo.
 
“Anh Văn Lễ, em biết ngay là anh ở đây, làm em tìm mãi, cái chân này của em chạy sắp gãy rồi.”
 
“Hổ Tử sao cậu rảnh vậy, chẳng phải bên phía tiệm sách bận rộn mỗi ngày à, cậu còn có thể chạy ra đi lanh quanh, cẩn thận tôi nói với thằng Thẩm đấy.” Anh sẹo bảo Hổ Tử qua ngồi.
 
Hổ Tử liếc mắt: “Tránh sang một bên đi, xảy ra chuyện lớn rồi. Anh Văn Lễ, chị dâu bị người ta đánh rồi, nghe nói là phế chân, mặt cũng bị dao rạch, lúc em nhận được tin thì trong tiệm chỉ có mình em, em ra tìm anh trước, trường học, trong xưởng tìm mãi đến đây, chúng ta mau đến bệnh viện nhân dân đi!”
 
Cận Văn Lễ cầm ly rượu trong tay, nghe Hổ Tử nói mà cả người cứ lắc lư ngồi không yên, người bên cạnh vội cầm lấy ly của anh để lên bàn.
 
“Kẻ nào làm?” Anh sẹo biết bây giờ Cận Văn Lễ không được việc, nên nắm bắt trọng tâm để hỏi.
 
“Không biết, nhưng sáng nay chị dâu đến tiệm sách đường Thiên Sơn thu tiền, nếu xảy ra chuyện cũng là ở đó.”
 
Anh sẹo nghĩ: “Bên đó không có nhân vật gì mà. Mặc kệ đi, thằng Hoàng cậu về gọi người, nói bọn họ lúc ra ngoài đừng để lộ đồ, chúng ta đến bệnh viện trước, làm rõ là ai làm, đợi bắt được người thì rút gân hay lột da tùy ý, con mẹ nó ăn gan hùm mật gấu à, dám động vào vợ của Văn Lễ!”
 
Lúc này Cận Văn Lễ đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, siết chặt nắm đấm khớp xương trắng bệch, mặt âm u đáng sợ: Rút gân lộ da à? Vậy thì đơn giản quá, dám làm vợ Cận Văn Lễ bị thương, thì anh có thể diệt cả nhà người đó!
 
Đám người hùng hổ đến bệnh viện nhân dân, có người đến khám bệnh, chỉ cần không phải bệnh gấp, sau khi đến cổng bệnh viện nhìn thấy những người này thì đều đi ngược trở về.
 
Trần Giang và cháu trai của mình đang ngồi trên ghế ở hành lang, đợi Diệp Thủy Thanh bó thạch cao ở bên trong, thì nhìn thấy một đám người ở phía cửa cầu thang đi qua, ai nấy đều hung tợn thì biết ngay là ma đầu thật sự đến rồi.
 
Mấy lần Trần Giang muốn đứng lên nhưng không thành công, cuối cùng đợi lúc đám người Cận Văn Lễ sắp đến bên cạnh thì dứt khoát kéo cháu trai quỳ thẳng xuống.
 
Cận Văn Lễ nhìn cảnh tượng này thì còn có thể không hiểu rõ chuyện gì sao, nhấc chân lên đá hai người đang quỳ dưới đất mỗi người một phát, sau đó vội vã đẩy cửa vào phòng khám bệnh.

 

Bình Luận (0)
Comment