Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 63

Mặt Náo Náo nhìn sáu đứa nhóc trước mặt đầy nghiêm túc, từ từ đi qua.
 
Thẩm Hạo theo phía sau cô bé, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ bất lực, mình đã là học sinh lớp hai rồi, bây giờ lại ở chung với đám con nít mặc tã này, nếu để bạn học nhìn thấy thì không chê cười chết mình sao.
 
Hơn nữa Náo Náo mới hai tuổi, mấy đứa nhóc kia còn lớn hơn cô bé, mà đều là con trai, không cần nghĩ cũng biết thua, hơn nữa còn là độc chiến, là một thách thức một đám!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đây là anh Tiểu Hạo của em, lên lớp hai rồi, đến bảo vệ em đấy, lát nữa nếu em thắng thì mấy anh phải nghe lời em.” Náo Náo nói xong thì sắc mặt lộ vẻ nặng nề hơn, hôm nay cô bé đặc biệt đổi giày màu hồng mà bố tìm ra, chắc chắn có thể thắng.
 
“Vậy nếu em thua thì sao?” Đứa nhóc đối diện hỏi, cậu bé vốn dĩ muốn chế nhạo Náo Náo, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạo dáng người cao lớn phía sau thì không dám nữa.
 
“Thua thì có thể không nghe lời em, nếu sau này mấy anh còn dám giành đồ ăn của em, còn mắng anh Cận Phúc nữa thì em sẽ bảo anh Tiểu Hạo đánh mấy anh!”
 
“Vậy được, qua đây đứng ngay ngắn đi.”

 
Sau đó một đứa nhóc lấy đá vạch một đường trên đất xốp, tiếp đó thì bảy người đứng dọc thành một hàng.
 
Đây chính là lý do Thẩm Hạo bất lực, mấy ngày trước Náo Náo nói với mình là có người ức hiếp cô bé, cô bé hẹn quyết đấu trong sân xưởng than đá, bảo cậu đi theo cùng, cậu nghe vậy đương nhiên là muốn giúp, nhưng sau đó Náo Náo lại nói thím út không cho động vào dao cũng không cho đánh nhau, cho nên quyết đấu đổi thành chạy đua.
 
Chạy đua! Thẩm Hạo nhìn Náo Náo lùn, to, béo, đây là nhân tài của chạy đua sao?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bất lực thì bất lực, Thẩm Hạo vẫn để còi lên miệng, sau đó dùng sức thổi, theo tiếng còi chói tai vang lên, mấy đứa con trai đều hét lớn xông ra, Náo Náo cũng gắng sức bước hai cái chân nhỏ béo trắng chạy về phía trước, nhưng chỉ chạy hai bước thì ngã ra đất.
 
Thẩm Hạo đi qua ôm Náo Náo nằm dưới đất không động đậy lên, phủi đất trên người cô bé, sau đó lại nhìn cái hố dưới đất thì thở dài: Con bé này đúng là quá mập rồi!
 
“Em thua rồi, không thi nữa. Anh Tiểu Hạo, chúng ta mau về nhà, hôm qua mẹ em bệnh không nhúc nhích được, em phải ở bên cạnh mẹ.” Náo Náo không hề quan tâm mình đã thua trong cuộc thi, kéo Thẩm Hạo muốn về nhà.

 
“Em không đau à?”
 
“Vừa nãy thì đau, bây giờ không đau nữa, hôm qua mẹ em cũng không khóc, em cũng không khóc!”
 
Thẩm Hạo mỉm cười: “Anh đã để dành năm đồng, lát nữa mua đồ ăn ngon cho em nhé.”
 
“Em muốn ăn kẹo nước ngọt.” Náo Náo vô cùng vui vẻ, bình thường mẹ cũng không cho cô bé ăn.
 
“Mua mười cái, em chỉ được ăn hai cái.”
 
“Năm cái!” Náo Náo tranh luận chiếm lý lẽ.
 
“Ba cái!” Hai người tay nắm tay tranh cãi không ngừng, ra khỏi cổng lớn càng đi càng xa.
 
Lúc này sáu đứa nhóc đã chạy đến điểm đích, cười ha ha quay đầu muốn khoe khoang, kết quả nhìn thấy khoảng sân xưởng than đá to lớn trống rỗng, làm gì còn bóng dáng Thẩm Hạo và Náo Náo nữa!

 

Bình Luận (0)
Comment