Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 70

Sau khi chuyện bên phía nhà họ Cận đã quyết định, Diệp Thủy Thanh dành thời gian về nhà mẹ đẻ một chuyến.
 
“Mẹ, sao thế?” Diệp Thủy Thanh thấy mẹ mặt chau mày ủ, mặc dù trong lòng có kết quả nhưng vẫn hỏi một câu.
 
“Haiz, có một chuyện mẹ với bố con sợ nhà Văn Lễ bọn họ cũng đang loạn nên mãi vẫn không nói với con, nếu con đã về thì chắc chắn chuyện này cũng không giấu được. Chuyện là thế này, người của tổ dân phố nói căn nhà của anh hai con là xây sau không tính, không thể cho nhà đền bù, Nguyệt Anh này vừa biết thì tức giận chạy về nhà mẹ đẻ, nói không có nhà thì không về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi Diệp Thủy Thanh nghe xong thì lộ ra bộ dạng khó xử: “Vậy bố con nói thế nào?”
 
“Bố con cũng hết cách, chỉ đành xin người của tổ dân phố nói giúp chúng ta, thật sự không được thì lấy nhà của mẹ với bố cho anh hai con bọn chúng ở, đến lúc đó chúng ta nói sau vậy.”
 
“Vậy khi nào người của tổ dân phố lại đến?” Diệp Thủy Thanh hỏi.
 
“Chắc là ngày mai, mai qua cho ký tên.”
 
“Biết rồi mẹ, ngày mai con với Văn Lễ cũng đến, trước khi bọn con đến, mọi người tuyệt đối đừng ký tên.”
 
“Được, nhưng con đừng để Văn Lễ ra tay đánh người, đó đều là cán bộ, bản thân chúng ta thà chịu khổ chút cũng đừng phạm pháp.” Chung Xuân Lan sợ Cận Văn Lễ ra tay với người ta thì không yên tâm lắm.
 
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, còn có con đây.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Diệp Thủy Thanh về nhà thì nói chuyện với Cận Văn Lễ một lượt, Cận Văn Lễ gật đầu: “Biết rồi, ngày mai chúng ta qua sớm chút.”
 
“Em nói này anh định làm thế nào vậy, mẹ em dặn rồi đó, không cho anh đánh nhau, nếu anh muốn tỏ ra hung hăng vậy thì đừng đến.”
 
“Xem thường người khác vậy à, bây giờ anh là trưởng của một xưởng, hơn nữa lại sắp trở thành phó giám đốc rồi, sao có thể làm chuyện mất thân phận để vợ xấu hổ chứ, vả lại cho dù thật sự muốn ra tay cũng không cần đích thân anh làm, ngày mai bảo anh Thẩm giúp anh một trận là được, anh đi nói với anh ấy một tiếng.”
 
Hôm sau ba người dậy sớm đến nhà họ Diệp, đến phía nhà họ Diệp vừa trò chuyện vừa đợi người đến.
 
“Anh cả, chị cả nhà họ Diệp có ở nhà không?”
 
Diệp Thủy Thanh vừa nghe giọng này thì biết ngay là ai rồi, là Trịnh Kim Phượng của tổ dân phố, người này xấu nhất, đại cách mạng văn hóa vô sản khi ấy đã nghe nói bà ta không ít lần tố cáo xử lý người khác, không ít người trong hẻm đều bị hãm hại vì bà ta, hóa ra ở kiếp trước nhà mình di dời là rơi vào tay bà ta, vậy mà có được chuyện tốt mới lạ đấy.
 
Thấy bố mẹ đứng dậy, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ còn có Thẩm Chấn Sơn cũng đi ra theo.
 
“Ôi, con gái, con rể cũng đến à, tôi nói này chị cả hôm nay chỉ ký tên thôi sao lại bày trận lớn thế! Hai người này là cán bộ sở địa chính, đã mang hết thỏa thuận đến rồi, chị với anh cả xem xem nếu không có vấn đề gì thì ký đi.” Trịnh Kim Phượng vừa thấy Cận Văn Lễ cũng ở đây thì trong lòng có chút sợ sệt, lại nhìn thấy Thẩm Chấn Sơn căng mặt ở bên cạnh thì càng không nắm chắc, nhưng nghĩ lại bà ta dẫn người của chính phủ đến, hai tên côn đồ này cũng chẳng dám làm gì mình, vả lại căn của Diệp Thắng Chí kia vốn dĩ là xây sau, mình có lý thì không cần sợ, nghĩ đến đây thì tràn đầy sức lực trở lại.
 
“Không cần ký tên vội, tôi chỉ muốn hỏi chút là tại sao không cho Diệp Thắng Chí nhà đền bù?” Cận Văn Lễ cười hỏi.
 
“Cháu trai à, để dì nói với cậu nhé, nhà xây sau đều không được đền bù, đây là quy định, không tin thì cậu hỏi hai vị lãnh đạo thử?” Trịnh Kim Phượng vội đưa hai người của sở địa chính ra.

 
Hai người kia gật đầu: “Đúng là có quy định như vậy.”
 
“Có quy định là được, vậy trên quy định nói thế nào, nhà xây năm nào thì không cho đền bù, lấy tài liệu ra để tôi xem thử cũng được.”
 
“Cái này…, chúng tôi không mang tài liệu, hôm khác đi, hôm nay ký tên trước.” Người của sở địa chính không ngờ Cận Văn Lễ sẽ yêu cầu xem tài liệu.
 
Cận Văn Lễ nghe vậy thì cười hờ hững: “Hôm nay chắc chắn sẽ không ký tên, đợi xem tài liệu rồi nói sau.”
 
“Tôi nói này con người cậu sao không nói lý lẽ như vậy, tài liệu là thứ cậu có thể xem sao, truyền đạt cho cậu là được rồi, lời thiện ý thì cậu không nghe, cứ phải để người khác nể mặt cậu mới được à!” Một người khác của sở địa chính mất kiên nhẫn.
 
Mặt Cận Văn Lễ lạnh lùng: “Nếu không phải tài liệu bí mật thì là để người khác xem, không cho xem chính là có mờ ám! Không cho xem đúng không, vậy cũng được, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ để người ở trước sau hẻm kiểm tra lần lượt, nếu mỗi nhà đều xử lý như vậy thì tôi sẽ ký thẳng không nói lời nào, nếu có một nhà đặc biệt không làm theo trình tự này thì đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo! Dì Trịnh, căn nhà của đứa con thứ năm nhà dì là mới xây năm trước nhỉ?”
 
Người của sở địa chính còn muốn nói nữa nhưng lại bị Trịnh Kim Phượng kéo sang một bên: “Đừng chọc cậu ta, cậu ta là tên côn đồ nổi tiếng chỗ chúng ta, cái người bên cạnh cậu ta đã từng giết rất nhiều người, nếu chọc tới tên côn đồ này thì cậu ta có thể gọi một đám liều mạng đến đấy, bọn họ không quan tâm về chuyện không nhà không nghề, chúng ta sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.”
 
Một là bà ta sợ hãi, còn lại cũng là lo lắng nhà thằng con trai út của mình bị lôi ra.
 
Hai người kia nghe vậy đương nhiên biết Trịnh Kim Phượng lo lắng điều gì, nhưng trong lòng cũng sợ chuyện bà ta nói, suy nghĩ rồi nói: “Hay là viết một bài nói rõ tình hình khó khăn cho nhà bọn họ, thêm một căn cho cậu ta cũng không tệ.”
 
Sau khi ba người bàn bạc thì đã đưa ra được biện pháp, lúc này người còn lại nói: “Cho dù đồng ý thì cũng không thể lập tức nói với bọn họ ngay bây giờ, đỡ phải để bọn họ đắc ý, lát nữa cứ nói chúng ta về nghiên cứu, qua mấy ngày rồi lại nói cho bọn họ biết kết quả, tốt xấu gì cũng để cho bọn họ thấp thỏm chịu khổ.”
 
“Tôi thấy được đó!”
 
Trịnh Kim Phượng gật đầu, lúc này mới xoay người lại cười với Cận Văn Lễ: “Cháu trai này, vừa nãy dì đã nói với hai cán bộ về tình hình nhà của bố vợ cháu, bọn họ đều rất đồng cảm cũng muốn giúp mọi người, có điều đây cũng không phải chuyện bản thân bọn họ có thể quyết định, còn phải trở về báo cáo với lãnh đạo, đợi có kết quả thì bọn dì lại đến.”
 
Lúc này Cận Văn Lễ cũng cười: “Vậy thì cảm ơn hai vị lãnh đạo với dì Trịnh trước. Có điều còn có một chuyện tôi vẫn muốn hỏi thăm, căn nhà đền bù của vợ tôi được diện tích bao lớn?”
 
“Hả? Vợ cậu lấy đâu ra nhà đền bù!” Trịnh Kim Phương ngơ ngác.
 
“Sao không có được, căn bên trong chính là phòng của vợ tôi, đền bù đương nhiên cũng có phần của cô ấy chứ.” Cận Văn Lễ chỉ vào căn Diệp Thủy Thanh ở trước đây rồi nói một cách thản nhiên.
 
Lần này Trịnh Kim Phượng thật sự sốt ruột: “Dì nói này cháu trai, cậu như vậy là không đúng rồi, đã giúp cậu một lần rồi, cậu không không thể lắm chuyện như vậy chứ!”
 
“Tôi thấy cậu ta là đang được voi đòi tiên, vừa nãy chuyện kia cũng không nên suy nghĩ cho cậu ta!” Người của sở địa chính cũng tức giận.
 
Cận Văn Lễ cười khẩy: “Tôi thật sự không cảm thấy mình quá đáng chỗ nào, tôi vẫn là câu nói đó, nhà của Diệp Thắng Chí đều đối xử công bằng thì chúng tôi ký tên. Một phòng tính một căn đền bù cũng chẳng phải là quy định sao, căn của vợ tôi đặt ở đó kìa, các người mù rồi hay là chết mà không thấy? Hay là muốn tham ô nhà đền bù của vợ tôi! Nếu thật sự có suy nghĩ này, vậy tôi thấy nếu hôm nào các người thật sự mù rồi hay chết rồi thì cũng không oan uổng chút nào! Tôi được voi đòi tiên à? Theo tôi thấy người muốn mượn cơ hội phát tài mới là các người đấy!”
 
“Cậu dám uy hiếp người khác, cẩn thận tôi cho người của đồn cảnh sát đến bắt cậu!”
 
Cận Văn Lễ bật cười: “Anh đi đi, tôi ở đây đợi, sau này xem ai có thể nói được làm được, tốt nhất là anh để người của đồn cảnh sát theo các người 24 tiếng đó.” Nói xong thì nháy mắt với Thẩm Chấn Sơn, Thẩm Chẩm Sơn lập tức đi ra ngoài.

 
Lúc này Trịnh Kim Phượng bị dọa sợ hãi: “Văn Lễ à, cậu nghe dì nói trước đã, chẳng phải Thủy Thanh đã kết hôn với cậu rồi sao, vậy thì không thể tính là người nhà họ Diệp rồi, nếu nhà cậu làm như vậy thì chẳng phải người khác cũng đến tìm sao!”
 
“Không phải quốc gia vẫn luôn đề xướng nam nữ bình đẳng à, sao đền bù lại chia nam nữ? Vả lại người khác có một phòng riêng của mình như vợ tôi sao? Dì Trịnh à, đừng nói cái gì khác, nếu đã ức hiếp đến Cận Văn Lễ tôi vậy thì đừng trách tôi không màng đến tình cảm hàng xóm. Vợ à, chúng ta về nhà!”
 
“Văn Lễ! Văn Lễ!” Trịnh Kim Phượng đổ đầy mồ hôi lạnh, thấy không cản được Cận Văn Lễ thì chỉ đành dẫn người của sở địa chính rời khỏi trước, cố lấy lại tinh thần để đến hộ gia đình tiếp theo.
 
Đợi đi hết một vòng, rồi lại tiễn người của sở địa chính đến đầu hẻm, còn chưa đợi nói câu khách sáo thì thấy trên bức tường thấp có năm sáu người đứng nhìn chăm chăm về phía mình, lập tức bị dọa sợ không biết nói gì.
 
Hai người của sở địa chính không hiểu bà ta bị làm sao, chỉ gật đầu với bà ta rồi rời đi.
 
Cứ đi được khoảng mười phút mới cảm giác phía sau có người đi theo, dọa sợ chạy thẳng vào đồn cảnh sát gần đó, đồn cảnh sát thấy bên ngoài không có ai khả nghi nên cũng hết cách, chỉ đành để bọn họ ra ngoài.
 
Thế là hai người lại nơm nớp lo sợ trở về văn phòng được thành lập tạm thời, cả ngày cũng không dám ra khỏi phòng, đợi lúc tan làm về nhà thì phát hiện xe đạp bị xẹp bánh, chỉ đành đẩy về nhà, lại còn luôn luôn cẩn thận phía sau xem có ai đi theo không, đến hôm sau lúc đi làm thì yên xe lại bị người ta tháo gỡ, như vậy mấy ngày trôi qua thì trong lòng đã không chịu đựng nổi.
 
“Thủy Thanh, anh hai của con đến rồi!” Đồng Tú Vân ở ngoài cửa gọi Diệp Thủy Thanh.
 
Diệp Thủy Thanh đang ở trong phòng nghĩ vấn đề tiền bạc phải giải quyết thế nào, vừa nghe anh hai đến thì vội vàng mở cửa: “Anh hai, sao anh lại đến?”
 
“Thủy Thanh, mau! Mau theo anh về nhà một chuyến, chuyện di dời, mau!”
 
Diệp Thủy Thanh thấy anh hai gấp như vậy, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sốt ruột cầm túi chỉ chào hỏi mẹ chồng một tiếng rồi ngồi sau xe đạp của Diệp Thắng Chí theo anh ấy trở về.
 
Sao nhiều người như vậy, Diệp Thủy Thanh thấy sân nhà mình có bảy tám người đang đứng, Trịnh Kim Phượng cũng có mặt, thế là bước lên hỏi: “Dì Trịnh, làm sao thế?”
 
Cô vừa lên tiếng thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, còn có người nhỏ giọng nói: “Chính là cô ta!” Diệp Thủy Thanh quay đầu lại nhìn, chính là hai người của sở địa chính kia.
 
“Thủy Thanh à, có chuyện tốt muốn bàn bạc với cô đây, chính là chuyện nhà đền bù của cô mà hôm đó Văn Lễ nói, người hôm nay đến đều là lãnh đạo lớn trong sở, có quyền quyết định, để bọn họ nói với cô đi.”
 
Diệp Thủy Thanh rất bình tĩnh, cười nói: “Được mọi người nói đi.”
 
Lúc này một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng ra, hắng giọng rồi mới từ từ lên tiếng: “Cô gái này, vấn đề nhà cô hai đồng chí chủ quản của bọn tôi đều đã báo cáo rồi, chúng tôi thấy thế này nhé, nhà cô quả thật là có khó khăn, đặc biệt là vấn đề nhà ở của anh hai cô nên cân nhắc cho trọn vẹn, yêu cầu này cơ bản cũng có thể đáp ứng. Nhưng vấn đề của cô có chút nan giải, thứ nhất cô đã gả đi rồi, thứ hai là phòng cô ở không đủ tiêu chuẩn của một căn đền bù, như vậy chúng tôi rất khó xử, nhưng đồng chí chủ quản của bọn tôi hết lần này tới lần khác đưa báo cáo nói rõ tình tình đặc biệt của nhà cô, cô xem thử thế này được không, nhà đền bù của bố mẹ cô có thể tăng diện tích lớn chút, theo số dao động tiêu chuẩn của căn nhỏ, còn về yêu cầu của chồng cô thì chúng tôi suy nghĩ từ góc độ đoàn kết yên bình là nghĩ thế này, bên đó có một căn nhà một gian không theo quy tắc, tầng lầu không tốt lắm, là một lầu, cũng chỉ 25 - 26 mét vuông, nếu cô muốn thì theo tổng thể nhà các cô để tăng lên diện tích ngoài quy định tính cho cô, mỗi mét vuông đền bù 289 tệ.”
 
Sau khi người kia nói xong, còn chưa đợi Diệp Thủy Thanh phản ứng lại thì Chung Xuân Lan đã phản đối: “Đây chẳng phải là lừa người sao, chỗ đền bù tôi đã xem qua rồi, hơn hai mươi mét vuông còn là một lầu, bên ngoài có sân cỏ, mùa hè nhiều muỗi thì không nói, nếu có người vứt đồ xuống thì ngay cả cửa sổ cũng không mở ra được, cống thoát nước lại thường bị nghẹt vô cùng phiền, hơn bảy nghìn tệ nhà gì cũng không mua được! Không cần!”
 
Lúc này có người chen miệng vào: “Ai nói không phải, bà bác này, nhà con trai thứ hai của bà đã giải quyết rồi, diện tích đền bù của hai vợ chồng hai người cũng tăng lên, bà nói với con rể của bà là đừng đưa ra yêu cầu nữa, cái nhà một gian kia không chỉ là những chỗ hỏng này, lại còn sát đường, ai có thể sống chứ, căn bản không ai cần, chúng tôi muốn cho không nhưng thủ tục không qua được, sổ sách cũng không cân bằng, hơn bảy nghìn tệ đó là một số tiền lớn cỡ nào, đừng để đầu tư không được lợi.” 
 
Vốn dĩ Diệp Thủy Thanh nghĩ hơn bảy nghìn tệ mua một gian nhà đơn đã rất có lời rồi, bây giờ lại nghe nói sát đường thì suýt chút đã cười thành tiếng, sát đường thì có nghĩa sau này nhà có thể sửa đổi thành cửa hàng, không cần mới là kẻ ngốc đó!

 
“Mẹ, mẹ đừng quản, con lấy gian nhà đơn này, mấy vị lãnh đạo cứ làm như thế đi, tôi đồng ý.”
 
“Cô gái này, cô thật sự muốn tiêu nhiều tiền như thế để mua một căn nhà không ai cần à, tôi thấy cô vẫn nên bàn bạc với chồng cô đi, nếu không thì giấy trắng mực đen ký tên rồi thì không có đường hối hận đâu.” Người đàn ông hơn năm mươi tuổi khuyên Diệp Thủy Thanh, không nghĩ ra được tại sao cô lại chịu lấy căn nhà tệ như vậy.
 
“Ký tên ngay bây giờ đi, chuyện nhà tôi tôi có thể làm chủ.”
 
“Nếu cô đã kiên quyết như vậy, thì được thôi, có điều cô vẫn phải viết giấy nợ với một đơn cam kết, đảm bảo trong ba tháng buộc phải nộp tiền nhà.”
 
Diệp Thủy Thanh rất dứt khoát: “Không cần, tôi đi lấy tiền ngay, ký tên xong mọi người đợi tôi một lát là được, mọi người làm biên lai cho tôi đi.”
 
Người trong sân lại lần nữa trố mắt, không chỉ những người ngoài, ngay cả người nhà họ Diệp cũng ngơ ngác, hơn bảy nghìn năm trăm tệ nói đưa là đưa ra, đây là người có nhiều tiền cỡ nào chứ!
 
Mọi người còn chưa hoàn hồn lại thì Diệp Thủy Thanh đã bảo Diệp Thắng Chí đưa mình đi lấy tiền, lúc này Diệp Thắng Chí mới chậm chạp phản ứng lại rồi chở Diệp Thủy Thanh đến ngân hàng.
 
“Em gái, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy, Văn Lễ làm chuyện đứng đắn chứ?”
 
Diệp Thủy Thanh cười nói: “Yên tâm đi, đều là tiền quang minh chính đại kiếm được. Anh hai, anh đừng lo lắng, đợi anh và chị hai đều ổn định thì em lại giúp anh, bây giờ em cũng rất rối.”
 
“Anh chẳng phải có việc làm sao, anh hiểu ý của em, em là em gái của anh có lợi ích còn có thể không nghĩ cho anh hai sao, lần này có thể chia được nhà anh đã rất cảm ơn Văn Lễ rồi, em gái anh gả đi thật tốt, cả nhà chúng ta đều được hưởng lây.” Diệp Thắng Chí vừa nghĩ đến bản thân cũng có phần đền bù thì vui mừng khôn xiết, cũng không có quá nhiều tâm tư để nghĩ đến con đường kiếm tiền của Diệp Thủy Thanh.
 
Người của sở địa chính thấy Diệp Thủy Thanh thật sự đưa tiền ra thì thầm kinh ngạc, cũng càng thêm sợ Cận Văn Lễ, đều đang nghĩ nói không chừng chuyện tên côn đồ kia làm chính là việc mua bán giết người cướp của, nếu không thì có thể có nhiều tiền vậy sao? Đồng thời cũng vui mừng không đối đầu với anh, nếu không thì đâu còn là chuyện yên xe bị tháo gỡ đơn giản như vậy nữa!
 
“Thủy Thanh, tiền này là Văn Lễ kiếm sao?” Đợi người đã đi hết, Chung Xuân Lan vội vàng hỏi.
 
“Mẹ, tiền này không phải Cận Văn Lễ kiếm được, còn có thể là gió lớn thổi tới đấy, mẹ đừng lo lắng, anh ấy là người làm việc đứng đắn, trong nhà con còn có việc, con về trước.” Diệp Thủy Thanh mẹ mình hỏi sâu thêm, nói xong thì vội rời đi.
 
Buổi tối Cận Văn Lễ nghe Diệp Thủy Thanh nói chuyện đã xảy ra xong thì cũng rất buồn bực: “Vợ à, không phải anh không cho em tiêu tiền, nhà chúng ta là em quyết định, chỉ hơn bảy nghìn tệ này không đáng, nhà kết cấu nhỏ cũng không tốt, một lầu mà còn sát đường, mua xong thì đã hỏng trong tay rồi.”
 
“Anh hiểu cái gì, nếu đã là em quyết định vậy anh đừng nói nhiều, có thời gian rảnh thì xem xem con gái của anh kia, còn bé này giống anh đấy, nhưng anh cũng không ngốc mà!”
 
Cận Văn Lễ nghe câu này thì thở dài: “Con gái chúng ta rất là thông minh, chỉ là quá tò mò thôi, lần này chịu thiệt chắc chắn lần sau sẽ nhớ lâu, lúc anh về đã sang phòng mẹ anh xem rồi, đang ngủ đấy, lát nữa anh lại qua xem tiếp, em đọc quyển tạp chí này trước đi.”
 
Diệp Thủy Thanh nhận lấy quyển tạp chí Cận Văn Lễ đã mở ra cúi đầu xem tỉ mỉ, chỉ thấy phía trên viết tin tức của Trịnh Duy Tân – đạo diễn trẻ ưu tú.
 
“Trịnh Duy Tân lên tạp chí cũng không phải lần đầu, có gì đáng xem chứ, chuyện của anh ta em cũng biết, còn cần đọc tin tức sao.” Diệp Thủy Thanh trả tạp chí lại cho Cận Văn Lễ.
 
“Em xem kỹ ở trong viết gì đi.”
 
Cận Văn Lễ chỉ vào vị trí ở giữa, Diệp Thủy Thanh lại nhìn sang.
 
“Đây, đây là chuyện lúc nào? Sao đột nhiên anh lại nhớ đến mà mua quyển tạp chí này?” Trong tạp chí viết Trịnh Duy Tân – đạo diễn trẻ nổi tiếng vinh dự nhận được giải thưởng quốc tế đã có tình yêu, bởi vì lựa chọn kịch bản mà đã kết bạn làm quen với biên kịch trẻ Lý Như ở nhà xuất bản, hai người nhiều lần hợp tác đã dựng nên một tình cảm mức độ sâu đậm trong công việc, từ đó xác lập quan hệ yêu đương. Chuyện lớn như vậy sao Lý Như không nói với mình chứ.
 
“Đây là tạp chí Dương Lạc đưa cho anh, nếu không thì làm sao anh biết được.”
 
“Dương Lạc? Nói như vậy là sau khi anh ấy quay lại thì vẫn luôn để ý tới Lý Như rồi, nếu không thì sao lại biết người như Trịnh Duy Tân chứ.”

 
“Đâu chỉ là để ý, lúc đưa tạp chí cho anh, anh thấy cậu ấy rất tức giận, vốn dĩ phải bàn chuyện mà cũng không màng tới, anh âm thầm nghe ngóng chuyện của cô bác sĩ kia, kết quả cậu ấy nói cô gái đó là người cùng cậu ấy từ nhỏ tới lớn, sỡ dĩ đưa cô ấy đến ra nước ngoài cũng là có nỗi khổ, còn nói sau này chúng ta sẽ hiểu được thôi.”
 
“Em ghét nhất đàn ông hở tí là lấy nỗi khổ ra làm cái cớ, anh ấy thích làm gì thì làm đi, chúng ta có hiểu hay không thì có ích gì, cần Lý Như hiểu mới được chứ! Cho em xem tạp chí chắc chắn là muốn để em nói chuyện với Lý Như, em cứ mặc kệ, nếu Lý Như đã không muốn nói ra thì em cũng sẽ không hỏi, đây là chuyện cá nhân cô ấy, em không làm cho người khác ghét như vậy đâu! Nếu Dương Lạc muốn giúp chúng ta thì giúp, không muốn giúp chúng ta cũng không chết đói được, chỉ là đừng hòng bảo em bán đứng bạn bè, hừ!” Diệp Thủy Thanh vừa nghe Dương Lạc nói có nỗi khổ thì liền tức giận, ném tạp chí sang bên cạnh rồi đứng dậy đi vào phòng mẹ chồng xem Náo Náo, Cận Văn Lễ cũng vội đi qua theo.
 
Chuyện di dời của hai bên nhà họ Cận họ Diệp coi như đã lắng xuống, bởi vì Diệp Thủy Thanh không cần tiền, cho nên thái độ của Cận Văn Nghiệp và Trịnh Quốc Phương ít nhiều cũng có chút thay đổi, ít nhất là chịu vui vẻ đối xử với hai vợ chồng Cận Quan Tường, mà bên phía nhà họ Diệp, Trương Nguyệt Anh vừa nghe nói mình có thể được đền bù thì cũng chạy về từ nhà mẹ, cuối cùng cũng để Diệp Thủy Thanh thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng chuyện hai bên nữa.
 
Có diều Cận Văn Bách vẫn như cũ, mỗi lần về đều cãi nhau ầm ĩ với Trịnh Quốc Phương một trận, nói không được thì ra tay, làng trên xóm dưới đều đã quen việc Trịnh Quốc Phương cầm dao rượt Cận Văn Bách chạy khắp con hẻm.
 
Mặc dù Diệp Thủy Thanh cảm thấy Trịnh Quốc Phương sống cuộc sống như vậy không có ý nghĩa, nhưng cũng biết phụ nữ thời đại này căn bản sẽ không dễ dàng nhắc đến hai chữ ly hôn, thà là một mình trong căn phòng trống chịu đựng kéo dài như vậy cũng không thể bỏ người kia.
 
Đương nhiên cô cũng không rảnh để quan tâm chuyện người ta, bởi vì tin tức lớn mà Dương Lạc nói vẫn chưa có động tĩnh, cho nên Diệp Thủy Thanh tạm thời không dám tùy tiện bỏ tiền ra nữa, chuyện mở công ty chỉ đành kéo dài thời gian về sau, nhưng cô thấy Lý Như thì lại rất thoải mái, cũng thường ra ngoài với Trịnh Duy Tân hẹn hò hai người, phát triển khá ổn định, đoán chừng chuyện của hai người cũng có thể thành.
 
Lại hơn nửa tháng trôi qua, Diệp Thủy Thanh đã từ bỏ suy nghĩ đầu tư vào chợ bên đường Tân An, nếu đã không xoay xở được tiền thì chi bằng đợi người khác thay thế thôi, trước tiên mình bắt tay vào thiết lập công ty, có con số bốn sạp rồi thì cũng khá tốt, như vậy sau khi nghĩ kỹ thì Diệp Thủy Thanh quyết định tối sẽ bàn chuyện này với Cận Văn Lễ.
 
Lúc sắp năm giờ Diệp Thủy Thanh đến nhà trẻ đón Náo Náo ra, sau đó dẫn cô bé về nhà, vào hẻm ở xa xa thì nghe thấy tiếng khóc lóc của Trịnh Quốc Phương thì bực bội nhíu mày.
 
Đợi đi đến cổng thì lại càng không vui, âm thanh truyền ra từ trong phòng của Đồng Tú Vân, sao hai vợ chồng này lại chạy đến đây đánh nhau thế, bình thường đánh khắp hẻm còn không được, bây giờ cứ phải ầm ĩ đến người già, đúng là khiến người ta phiền lòng.
 
Ôm Náo Náo từ trên xe xuống, Diệp Thủy Thanh định dẫn cô bé ra ngoài ăn chút đồ ăn trước.
 
“Thủy Thanh, em đi đâu vậy, mau đến xem kịch hay nè!"
 
Nghe thấy Hoàng Kim Hoa ở phía sau gọi mình, Diệp Thủy Thanh quay đầu vừa định từ chối, lại hiếm khi thấy Cận Văn Nghiệp cũng từ trong phòng mình chạy ra rồi vào phòng mẹ chồng thì không khỏi tò mò đã xảy ra chuyện lớn gì.
 
“Chị ba, Náo Náo đói rồi, bây giờ trong nhà như vậy cũng không nấu cơm được, em dẫn con bé ra ngoài ăn chút, sao hôm nay họ lại chạy qua làm ầm thế?”
 
Hoàng Kim Hoa ôm Cận Phúc bước nhanh qua, nói với vẻ mặt đầy hớn hả: “Lần này không phải chuyện cãi nhau có thể giải quyết nữa, không biết anh hai họ Cận từ lúc nào lại sinh con với người khác ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ đã năm sáu tuổi rồi, hôm nay người ta dẫn con gái đến đòi cưới! Văn Lễ nhà bọn em cũng đang ở trong đấy, em không đi xem thử à?”
 
Lần này Cận Văn Bách cũng có bản lĩnh quá rồi, trước khi Trịnh Quốc Phương sinh Cận Thăng thì ở bên ngoài đã có con gái riêng, đúng là một người cặn bã! Nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy không đúng, Cận Văn Bách và Trịnh Quốc Phương tổng cộng kết hôn cũng không lâu như vậy, chắc đứa bé này sinh ra trước khi bọn họ kết hôn, nhưng nếu lúc đó đã có con với người phụ nữ khác tại sao không kết hôn với người đó, chuyện này nói không rõ được, mình thật sự phải qua xem xem!
 
Để Náo Náo xuống cho cô bé tự chơi trong sân trước, Diệp Thủy Thanh theo Hoàng Kim Hoa vào phòng Đồng Tú Vân, vừa đến trước cửa thì đụng phải Cận Văn Lễ đi ra.
 
“Vừa nãy hình như anh nghe thấy chị ba gọi tên em nên ra ngoài xem sao.”
 
“Rốt cuộc anh hai của anh làm sao vậy?”
 
Cận Văn Lễ né người ra để Hoàng Kim Hoa vào, sau đó kép tay Diệp Thủy Thanh quay lại sân, lắc đầu thở dài: “Ngay cả anh cũng ngơ ngác, vợ à, em biết người phụ nữ dẫn con đến đòi cưới là ai không?”
 
“Làm sao em biết ai được chứ, dù sao cũng không phải Hồ Mỹ Nghiên.”
 
“Người phụ nữ đó tên là Lưu Sở Thanh, chính là cô bác sĩ cùng Dương Lạc ra nước ngoài!” Cận Văn Lễ nói xong thì lại lắc đầu, vẫn không cách nào tin được sẽ xảy ra chuyện này.
 
Diệp Thủy Thanh sững sờ chớp mắt, cố gắng tiêu hóa lời Cận Văn Lễ nói, đồng thời cũng đang nghĩ: Rốt cuộc Cận Văn Bách có sức hấp dẫn cỡ nào chứ!

 

Bình Luận (0)
Comment