Có điều chư vị cũng biết rồi đó, đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự rất thích xen vào việc của người khác. Nếu ta tùy tiện đào bảo vật e rằng sẽ phát sinh xung đột với mấy tên hòa thượng đó, cho nên việc này cần nhờ chư vị.
Đến lúc đó chư vị tạm thời chuyển gia tộc mình tới gần Đại Quang Minh Tự, quang minh chính đại đào kho báu. ta sẽ cho các ngươi vị trí đại khái, chỉ cần đào được, vậy bảy thành là của các ngươi, ta chỉ cần ba thành.”
Vừa nghe xong câu này, mọi người xung quanh lập tức lên tiếng bàn tán ầm ĩ, nhưng không ai dám tán đồng, vì chuyện này thật sự quá điên cuồng.
Ai cũng biết Cực Bắc Hoang Nguyên là địa bàn của Đại Quang Minh Tự, giờ Sở Hưu bảo bọn họ di chuyển gia tộc môn phái tới đó, rõ ràng là khiêu khích uy nghiêm Đại Quang Minh Tự.
Quan trọng là bọn họ còn đào kho báu xung quanh Đại Quang Minh Tự, rõ ràng là chọc giận Đại Quang Minh Tự nặng nề hơn.
Đừng nói Đại Quang Minh Tự, cho dù đổi lại là bọn họ cũng không chấp nhận được chuyện người lạ tới cửa nhà mình, đông đào một xẻng, tây lại đào một xẻng.
Cho nên những người bên dưới lập tức nói: “Sở đại nhân, không phải chúng ta không giúp, mà là chúng ta thật sự không làm được chuyện này.”
“Đúng vậy, đó là Đại Quang Minh Tự, làm sao chúng ta dám làm vậy?”
“Hơn nữa di chuyển toàn bộ gia tộc là một công trình lớn, cho dù chỉ tạm thời thôi cũng tiêu tốn không ít công sức.”
Mọi người ở đây ngươi một câu ta một câu, hầu hết đều là tiếng phản đối, không ai tán thành.
Sở Hưu im lặng nhìn mọi người, không nói một lời.
Đại sảnh vốn ầm ĩ lúc này lại im ắng tới quỷ dị. Mọi người cảm nhận được bầu không khí không đúng lập tức im bặt, không dám nói thêm điều gì.
Đợi tới khi đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, Sở Hưu mới lạnh lùng nói: “Thịt Thanh Không Chuẩn vừa rồi ăn có ngon không?”
Lời này của Sở Hưu rất nhẹ, nhưng ý lạnh lập tức xông lên trong lòng bọn hắn, khiến bọn họ run rẩy, thiếu chút nữa phun hết thịt Thanh Không Chuẩn ra.
Giờ bọn họ mới hiểu trước đó Sở Hưu chỉ nói một câu đã lập tức làm thịt con Thanh Không Chuẩn rốt cuộc có ý gì.
Thịt Thanh Không Chuẩn rất ngon, vậy ta mời các ngươi ăn một bữa thịt hung thú, rất rộng lượng, cũng rất hào sảng.
Giờ ta có việc cần nhờ các ngươi, các ngươi lại ra sức khước từ, như vậy không hợp với quy củ. Sở Hưu ta mà phẫn nộ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ăn của người ta rồi khó mà lên tiếng, Sở Hưu thậm chí đã làm thịt hung thú giữ cửa đãi bọn họ, nếu bọn họ còn cự tuyệt, vậy thứ gì đang chờ bọn họ? Không cần nhiều lời.
Những gia chủ chưởng môn ở đây không phải kẻ ngốc, lập tức đoán ra toàn bộ ý tứ của Sở Hưu.
Cho nên lúc này bọn họ cũng khóc không ra nước mắt.
Nếu sớm biết chuyện này, trước đó bọn họ không nên ăn chỗ thịt kia.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu gõ bàn một cái lạnh nhạt nói: “Chư vị, ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, đơn giản là lo về Đại Quang Minh Tự mà thôi.
Chẳng qua các ngươi cũng phải nhớ cho kỹ một việc, đó là luật pháp không phạt nhiều người.
Cho dù các ngươi chọc giận Đại Quang Minh Tự thì đã sao? Chẳng lẽ Đại Quang Minh Tự lại giết sạch các ngươi được chắc? Thậm chí Đại Quang Minh Tự sẽ không lén lút chèn ép các ngươi, vì các ngươi nhiều người.”
Mọi người ở đây suy nghĩ cẩn thận lại, có vẻ cũng có lý.
Mặc dù Đại Quang Minh Tự cũng có lúc vì thù oán riêng mà ra tay giết người, có điều chuyện này luôn rất hiếm thấy.
Những thế gia môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ bọn họ cộng lại cũng tới mười mấy, không cần lo Đại Quang Minh Tự giết sạch bọn họ. Nếu vậy đối phương không phải Đại Quang Minh Tự mà là Côn Luân Ma Giáo rồi.
Có điều tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bị Đại Quang Minh Tự ghi thù cũng không phải chuyện đáng khoe khoang gì, cho nên đám người vẫn còn muốn từ chối.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại dùng giọng trầm trầm nói: “Chư vị, trước khi nói tốt nhất phải suy nghĩ cho kỹ vào. Hòa thượng Đại Quang Minh Tự có thiện tâm không nỡ lạm sát kẻ vô tội. Nhưng Sở Hưu ta không phải người rộng lượng gì đâu.
Ăn của ta, uống của ta, kết quả lại không chịu làm việc cho ta. Người như vậy còn cần làm gì?”
Mọi người ở đây trong lòng lạnh buốt. Lúc này bọn họ mới nhớ lại có vẻ lúc ở cửa Sở Hưu cũng nói với con Thanh Không Chuẩn như vậy.
Lúc đó y nói với Thanh Không Chuẩn nhưng cũng là nói với bọn họ.
Trong sảnh tĩnh lặng như tờ, không ai dám phản kháng nhưng cũng không ai đồng ý, cứ giằng co như vậy.
Đúng lúc này, một võ giả trung niên để hai hàng ria mép đứng dậy cười ha hả nói: “Sở đại nhân đã nói đến vậy rồi, nếu ta từ chối chẳng phải không nể mặt Sở đại nhân à?
Phùng gia ta đáp ứng chuyện này. Lát nữa về ta sẽ triệu tập đệ tử di chuyển tới Đại Quang Minh Tự.”
Nói xong gia chủ Phùng gia quay người định đi.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Phùng gia chủ, nhìn bộ dáng ngươi e là không phải muốn di chuyển tới Đại Quang Minh Tự mà là tới báo tin cho Đại Quang Minh Tự?”
Gia chủ Phùng gia quay người cười cười xấu hổ nói: “Sao lại như vậy được? Sở đại nhân hiểu lầm rồi.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Rốt cuộc là ta hiểu lầm hay ngươi coi ta là kẻ ngu đây?
Phùng gia chủ, con ngươi gia nhập Đại Quang Minh Tự làm đệ tử, bối phận ngang với Tông Huyền, còn là sư đệ Tông Huyền. Ngày trước ngươi khoe khoang chuyện này bao lâu cơ mà.
Giờ nếu ngươi muốn đứng về phía ta thì tốt. Ngươi viết một bức thư bảo con mình hoàn tục, ta tự phái người đưa tới Đại Quang Minh Tự. Ngươi có dám không?”
Gia chủ Phùng gia biến sắc, hắn hừ lạnh nói: “Sở đại nhân, ngươi làm vậy chẳng phải ép chúng ta vào đường cùng à? Ngươi với Đại Quang Minh Tự có thù oán là chuyện của ngươi, vì sao lại nhất quyết kéo tất cả chúng ta cùng xuống nước?
Hành động như vậy thứ cho chúng ta khó lòng tuân lệnh!”
Gia chủ Phùng gia nói vậy cũng là tiếng lòng của rất nhiều người ở đây.
Bọn họ không thể trêu vào Đại Quang Minh Tự, cũng không thể chọc vào Sở Hưu, cho nên tốt nhất nên đứng ngoài chuyện này.
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào gia chủ Phùng gia cả nửa ngày rồi mới lắc đầu nói: “Phùng gia chủ, ngươi khiến ta rất thất vọng.
Ta đã đọc tài liệu về Phùng gia ngươi. Tổ tiên Phùng gia ngươi là đạo tặc cự khấu khét tiếng trên giang hồ, tung hoành bảy quận Bắc Yên, tới lui như gió.
Nhưng tiên tổ Phùng gia ngươi lại chết trong tay tân tú tuấn kiệt của Đại Quang Minh Tự, trở thành chiến tích cho đối phương bước lên Long Hổ Bảng.
Ngươi với Đại Quang Minh Tự vốn có thâm thù đại hận, thế nhưng giờ ngươi lại đứng về phía Đại Quang Minh Tự.
Con của ngươi còn chưa thành hôn đã bị ngươi đưa vào trong Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng, đời này không có cơ hội lưu lại hậu duệ, thậm chí không thể chạm vào nữ nhân. Đúng là thê thảm.
Người như ngươi trên có lỗi với tổ tiên, dưới có lỗi với con cái, sống còn ý nghĩa gì nữa? Ta cần ngươi làm gì?”