Sở Hưu cười lạnh hai tiếng nói: “Tuổi tác cao rồi thì đừng ra giang hồ lăn lộn nữa, toàn nói mấy lời mê sảng.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người đi vào trong nội đường.
Viên Thiên Phóng nhíu mày, chẳng phải vẫn đồn là tên Sở Hưu này làm việc tùy tiện nóng nảy hay à? Sao giờ y lại bình tĩnh đến vậy, còn không động thủ, chuyện này thật sự vượt ngoài dự đoán của Viên Thiên Phóng.
Trong nội đường, đám người Mai Khinh Liên có mặt, những thủ hạ trước đó của Sở Hưu cũng tập trung tại đây.
Được Mai Khinh Liên ước thúc, người của Viên Thiên Phóng muốn tiếp nhận Trấn Võ Đường cứ nhường cho bọn họ, Sở Hưu không có mặt, không nên liều mạng.
Viên Thiên Phóng không dám giết Sở Hưu, nhưng hắn không ngại gì mà không dám giết người của Trấn Võ Đường.
Thấy Sở Hưu đến, Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Thật hiếm thấy đấy, không ngờ ngươi không động thủ, ta còn tưởng ngươi vừa về đã lập tức đánh một trận với lão già Viên Thiên Phóng kia cơ.”
Sở Hưu nheo mắt lắc đầu nói: “Thời cơ chưa đến, giờ mà động thủ ta cũng không nắm chắc.
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần dù sao cũng là Chân Hỏa Luyện Thần, còn thực lực Viên Thiên Phóng cũng hơn xa Phương Kim Ngô.
Cho dù giờ ta hạ Đoạn Trường Cổ vào người Viên Thiên Phóng, có lẽ thực lực Viên Thiên Phóng vẫn sánh ngang với Phương Kim Ngô trong thời đỉnh phong.
Huống chi cho dù ta giết được Viên Thiên Phóng, đây cũng là một chuyện phiền toái.
Đám người nhánh Ẩn Ma chuyện khác không giỏi, chỉ biết đấu đá lẫn nhau với xen vào việc của người khác.
Viên Thiên Phóng là một trong số các đại lão của nhánh Ẩn Ma, giờ ta giết hắn là phạm thượng, vi phạm quy củ.”
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Không thì mời Ngụy lão tiền bối tới đi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, Viên Thiên Phóng được Hạng Long sắc phong, kiếm được cớ trong tay, cho dù Ngụy lão có tới thì đã sao? Đơn giản là triển khai trận thế, giằng co mà thôi.
Cuối cùng náo loạn chắc chắn sẽ thành lưỡng bại câu thương, đồng thời bên chịu thiệt vẫn là chúng ta. Dù sao Trấn Võ Đường là thế lực chúng ta kinh doanh bao lâu như vậy, Viên Thiên Phóng việc gì phải tiếc? Hắn chỉ cần phá hoại là được.
Có một câu Viên Thiên Phóng nói không sai, bị một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần để mắt tới không dễ chịu gì.”
Đám người Mai Khinh Liên cùng nhíu mày, chuyện này thật khó giải quyết.
Một số thời điểm, thực lực đủ hoàn thành mọi chuyện.
Cũng như hiện tại, Viên Thiên Phóng tới gây sự với Sở Hưu, hắn thậm chí không có kế hoạch gì, càng không nói tới âm mưu, cứ thế tìm tới cửa. Sở Hưu làm gì hắn phá cái đấy, chuyện này quả thật rất khó chịu.
“Vậy ngươi tính sao?” Mai Khinh Liên hỏi.
Ánh mắt Sở Hưu lấp loáng ánh sáng lạnh nói: “Đầu tiên đợi đã, thiên thời địa lợi nhân hòa, giờ chúng ta không có thứ gì.
Đương nhiên Viên Thiên Phóng kia cũng vậy, quan trọng nhất là ta phát hiện một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Sở Hưu nói với giọng khinh thường: “Viên Thiên Phóng già rồi, sợ, e ngại. Nói câu không êm tai, hắn thậm chí còn chẳng bằng tên đệ tử Hình Tư Đồ kia.”
Trước nay Viên Thiên Phóng luôn tạo cho người ta ấn tượng là một hung đồ Ma đạo cực kỳ điên cuồng. Tam Đại Đạo Môn trừ Thiên Sư Phủ, hắn đều giết một lượt.
Nhưng không biết từ bao giờ, trong lòng Viên Thiên Phóng lại có đủ loại e ngại.
Cũng như hiện tại, nếu Viên Thiên Phóng vẫn điên cuồng như trước, muốn giết ai thì giết, vậy hắn chỉ cần mặc kệ mọi thứ trực tiếp nhắm vào Sở Hưu, bỏ qua thể diện tập kích y. Như vậy Sở Hưu cho dù không chết cũng chỉ có nước bỏ chạy giữ mạng.
Nhưng trong lòng hắn đã có băn khoăn, không dám trắng trợn giết Sở Hưu, như vậy là có sơ hở. Mà có sơ hở, sẽ có cơ hội.
Trong mắt Sở Hưu, Viên Thiên Phóng đã già, đã sợ, trong lòng có băn khoăn. Nhưng trong mắt Viên Thiên Phóng, tên Sở Hưu này đâu có gì khác?
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu trực tiếp co đầu rút cổ vào trong, thậm chí không dám thò mặt ra ngoài. Chuyện này khiến Viên Thiên Phóng cùng người dưới tay càng hành động xấc xược, quả thật không kiêng nể gì cả.
Mặc dù trên giang hồ tiếng than vãn dậy đất, ngay cả triều đình Bắc Yên cũng có lời nói không tốt, nhưng Hạng Long lại không hề nhúng tay. Hơn nữa ngoài dự liệu của Hạng Long là Sở Hưu không hề ra mặt tìm hắn.
Đây là chuyện khiến Hạng Long lấy làm lạ, hắn muốn xem xem rốt cuộc tên Sở Hưu này có thể nhịn đến lúc nào.
Có điều Hạng Long không ngờ lại có người khác tới tìm Sở Hưu trước, là Ngũ Ương đạo nhân.
Thấy Sở Hưu còn thảnh thơi bế quan trong Trấn Võ Đường, Ngũ Ương đạo nhân không khỏi than vãn: “Ta nói này Sở đại nhân, lão già Viên Thiên Phóng kia làm việc quá đáng như vậy, ngươi không định ngăn lại à?”
Trước đó khi Sở Hưu chấp chưởng Trấn Võ Đường, mặc dù Ngũ Ương đạo nhân có rất ít quyền lực nhưng chí ít chỗ quyền lực ít ỏi tới mức đáng thương đó không bị Sở Hưu cướp sạch.
Nhưng giờ Viên Thiên Phóng chấp chưởng Trấn Võ Đường, lúc này lại hay rồi. Đám đồ tử đồ tôn của hắn không e ngại điều gì, ngay cả thế lực vốn thuộc về Ngũ Ương đạo nhân cũng cướp mất.
Ngũ Ương đạo nhân vốn không để tên Đoàn Cửu Ngao kia trong mắt, hắn chỉ e ngại Viên Thiên Phóng.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, địa vị của đối phương trong nhánh Ẩn Ma thậm chí còn cao hơn ta, ngươi bảo ta làm sao giờ?
Nếu đánh không lại vậy thành thật khiêm nhượng đi. Ngũ Ương đạo nhân, ngươi là người hiểu chuyện, không cần khích ta, giờ ta sẽ không xuất thủ.”
Ngũ Ương đạo nhân nghi hoặc nhìn Sở Hưu một lúc lâu.
Theo hắn biết đây không phải tính cách Sở Hưu, tên Sở Hưu này đâu phải loại người chịu nhẫn nhịn?
Hơn nữa Sở Hưu nói giờ sẽ không ra tay, có phải nghĩa là sau này Sở Hưu sẽ ra tay không?
Có điều rõ ràng giờ Sở Hưu không muốn nói, Ngũ Ương đạo nhân đành phải đi khỏi.
Sau khi Ngũ Ương đạo nhân đi khỏi, ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên vẻ lạnh lùng.
Không phải y không biết cách nhẫn nhịn mà phải xem nhẫn nhịn có giá trị không.
Giờ chưa có cơ hội, đương nhiên y phải tạm thời nhẫn nhịn. Nếu có cơ hội, Sở Hưu sẽ không như Viên Thiên Phóng phải ngại này ngại kia. Nếu xét theo mức độ điên cuồng, thật ra Sở Hưu không kém gì Viên Thiên Phóng lúc còn trẻ.
Lúc này trong Yên Kinh Thành, một tăng nhân hơn ba mươi tuổi mặc áo xám đi theo dòng người, vô thanh vô tức tiến vào trong thành.
Tăng nhân áo xám này có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, trong độ tuổi này đã là không yếu. Hắn đội một cái mũ rộng vành, như tăng nhân hành khất, che khuất mặt mũi của mình, nhưng lúc này dưới chiếc mũ rộng vành lại là một gương mặt tràn đầy hận ý và sát khí.
Tăng nhân này tên là Tông Bình, là đệ tử dưới trướng Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự.
Đương nhiên hắn còn một tên gọi tục gia, là Phùng Trường Phong. Phụ thân hắn chính là gia chủ Phùng gia bị Sở Hưu giết gà dọa khỉ ngay trước mặt mọi người, sau đó cả gia tộc cũng bị diệt môn.
Đại Quang Minh Tự chọn đệ tử trên khắp khu vực phía bắc, Tông Bình có thể gia nhập Đại Quang Minh Tự, gia chủ Phùng gia đã vui mừng như điên.
Mặc dù Đại Quang Minh Tự không chủ động giúp đỡ gia tộc nhỏ như Phùng gia, chẳng qua có Tông Bình, ai cũng biết con hắn là đệ tử Đại Quang Minh Tự, lại còn là sư đệ Tông Huyền, tương lai chắc chắn mượn được chút vinh quang. Cho nên các thế lực lớn đều hết sức khách khí với Phùng gia.