Trọng Sinh Làm Giáo Chủ Ma Giáo - Côn Luân Ma Chủ (Dịch Full)

Chương 1037 - Chương 1037. Thoát Tội

Chương 1037. Thoát tội

Khi ta chấp chưởng Trấn Võ Đường, ta lợi dụng các thế lực, uy hiếp dụ dỗ, lại giết chóc ép buộc, có vậy mới khống chế được một phần thế lực võ lâm Bắc Yên. Hơn nữa sau khi giao thủ vài chiêu với Hư Độ của Đại Quang Minh Tự ta mới thật sự đặt chân được ở Bắc Yên.

Đại Quang Minh Tự không động tới ta là vì giờ Đại Quang Minh Tự không có thời gian động tới ta. Hơn nữa ta cũng tuân thủ quy củ ngầm mà mọi người cùng thừa nhận, không làm bừa.

Còn Viên Thiên Phóng vừa tới Bắc Yên đã làm những gì? Hắn mang đám đồ tử đồ tôn quấy phá võ lâm Bắc Yên không còn yên bình được nữa, không để lại cho người ta chút đường sống nào.

Trước khi hắn chết đã có không ít gia chủ chưởng môn của các thế lực võ lâm Bắc Yên tới Đại Quang Minh Tự tố cáo kêu khổ. Đại Quang Minh Tự thân là người đứng đầu võ lâm Bắc Yên, thấy tình hình như vậy có thể không ra tay à?

Thậm chí ta đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước muốn cứu Viên Thiên Phóng. Dù sao đối phương là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma ta, thiếu một cường giả như vậy sẽ là tổn thất rất lớn đối với nhánh Ẩn Ma chúng ta.

Nhưng đáng tiếc, tu vi tên Hư Độ kia thâm sâu khó lường, đối phương đột phá lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chỉ là vấn đề thời gian. Thậm chí có nói hắn là Trần Thanh Đế thứ hai cũng không đủ. Ta dốc toàn lực bắn một mũi tên về phía hắn nhưng không làm gì được hắn, chỉ có thể để hắn giết người xong rời đi. Nếu ta cưỡng ép chặn đường, chỉ sợ cả ta cũng nằm lại tại đó.”

Vì kiếm cớ, Sở Hưu đề cao thực lực Hư Độ lên tới mấy lần.

Sở Hưu không sợ bọn họ đoán được, bởi vì Hư Độ quả thật rất kín tiếng giấu tài, cực ít khi giao thủ với người khác.

Trong nhánh Ẩn Ma chỉ có mình Chử Vô Kỵ từng giao thủ với Hư Độ, có điều chắc chắn hắn sẽ không vạch trần.

Sau khi Sở Hưu nói xong, mọi người đều im lặng không nói gì.

Đúng như lời Sở Hưu nói, nếu tra xét kỹ càng hành động của Viên Thiên Phóng, quả thật là tự tìm đường chết. Lại thêm tính cách Đại Quang Minh Tự vốn thích xen vào chuyện của người khác, quả thật rất có khả năng ra tay với hắn.

Lúc này lại đột nhiên có người hỏi: “Đại Quang Minh Tự giết Viên Thiên Phóng cũng có nguyên nhân có chứng cứ. Chẳng qua theo chúng ta biết sau khi Viên Thiên Phóng chết ngươi lại trắng trợn giết chóc đệ tử của hắn, như vậy là sao? Ngươi còn dám nói ngươi làm vậy không phải vì thù riêng à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nói thật nhé, trong chuyện này đúng là có một chút vì thù riêng, có điều đây không phải nguyên nhân chân chính. Nguyên nhân thật sự khiến ta giết bọn họ chính là vì suy nghĩ cho đại cục!”

Có người giận quá hóa cười nói: “Ngươi tàn sát đồng môn như vậy còn nói đại cục cái nỗi gì?”

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng nói: “Các ngươi không ở Bắc Yên, e rằng không biết Viên Thiên Phóng rốt cuộc đã làm những gì.

Phần lớn những chuyện lộn xộn đều do đồ tử đồ tôn của hắn gây ra, có thể nói là khiến người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Ta giết bọn chúng coi như cho võ lâm Bắc Yên một câu trả lời, cũng cho Đại Quang Minh Tự một câu trả lời, chuyện này mới qua được.

Nếu ta không làm vậy, Đại Quang Minh Tự sẽ nắm được nhược điểm lấy cớ tấn công Trấn Võ Đường của ta, thậm chí tấn công toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Khi đó nhánh Ẩn Ma chúng ta rốt cuộc đánh hay không đánh?”

Sở Hưu thở dài một cái nói: “Trước mắt Đại chiến chính ma vừa kết thúc, nhánh Minh Ma lưỡng bại câu thương với Chính đạo, có thể nói là thời cơ tốt đẹp để nhánh Ẩn Ma chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thế nhưng có vài kẻ thân là người cầm đầu nhánh Ẩn Ma lại hoàn toàn không có cái nhìn đại cục, chỉ biết làm càn làm ẩu, thiếu chút nữa khiến võ lâm Chính đạo đại chiến với nhánh Ẩn Ma.

Chư vị, các ngươi nói xem, nếu nhánh Ẩn Ma không sợ Đại Quang Minh Tự, không sợ đánh với võ lâm Chính đạo. Vậy được, coi như ta giết nhầm, ta nguyện lấy công chuộc tội làm tiên phong tới tử chiến với Đại Quang Minh Tự.

Nhưng ngược lại nếu chư vị không muốn đại chiến với Đại Quang Minh Tự, vậy chứng minh ta làm không sai.

Giết mấy tên ngu ngốc chỉ biết gây rối, đổi lại thu xếp ổn thỏa bên phía Đại Quang Minh Tự, bảo toàn đại cục. Ta cho rằng, đáng giá!”

Những lời này của Sở Hưu vô cùng hùng hồn, biểu cảm cũng đường đường chính chính, cứ như mình uất ức lắm nhưng vẫn suy nghĩ cho nhánh Ẩn Ma.

Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Mặc dù chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Sở Hưu đều đưa ra được lời giải thích. Giờ không có chứng cứ, bọn họ làm gì được đây?

Quan trọng nhất là lời của Sở Hưu vừa vặn đâm vào nỗi đau của bọn họ.

Đó là giờ toàn bộ nhánh Ẩn Ma không ai muốn khai chiến với Đại Quang Minh Tự.

Cho dù giờ Đại Quang Minh Tự muốn đại chiến với nhánh Ẩn Ma, nhánh Ẩn Ma giờ đang chia năm xẻ bảy, không có người lãnh đạo, đương nhiên không muốn giao chiến với Đại Quang Minh Tự. Bởi vì không có lợi.

Lần Đại chiến chính ma trước liên quan tới thế cục của hai giới Chính ma. Cho dù với bọn họ không có lợi ích gì nhưng bọn họ không thể không xuất thủ. Còn giờ bọn họ còn có lựa chọn khác, không ai muốn ra tay.

Sở Hưu lợi dụng chính điểm này, bên Đại Quang Minh Tự lấy nhánh Ẩn Ma ra uy hiếp, giờ sang bên nhánh Ẩn Ma lại lấy Đại Quang Minh Tự ra uy hiếp, hiệu quả cũng khá tốt.

Có người ho khan một tiếng nói: “Nếu đã vậy Sở tiểu hữu cứ đi xuống trước đã, lần này làm khó Sở tiểu hữu rồi.

Mặc dù là hậu bối nhưng lại có cái nhìn đại cục như vậy, thật sự hiếm thấy.”

Đám người tán dương Sở Hưu một hồi, khiến Mai Khinh Liên ở bên cạnh nhìn mà trợn tròn hai mắt.

Nàng là người chứng kiến tất cả mọi chuyện Sở Hưu làm, phạm thượng, tàn sát đồng môn. Thế nhưng cuối cùng Sở Hưu còn được khen là có cái nhìn đại cục, thật khiến người ta không biết nói gì cho phải.

Sở Hưu vẻ mặt không chút rung động đi xuống, Ngụy Thư Nhai cũng theo ra ngoài, trầm giọng nói: “Đi cùng ta một chuyến đã.”

Trong cứ điểm bí mật này mỗi đại lão của nhánh Ẩn Ma đều có phòng riêng của mình. Ngụy Thư Nhai mang Sở Hưu và Mai Khinh Liên vào trong rồi nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, trầm giọng nói: “Nói thật đi, có phải ngươi giết hay ko: ? Ta không tin tên tiểu tử nhà ngươi có cái nhìn đại cục như vậy. Nếu ngươi thật sự có cái nhìn đại cục, ngày trước lúc Đại chiến chính ma tại Bái Nguyệt Giáo, ngươi đã không giết Hình Tư Đồ.”

Sở Hưu nhìn qua bốn phía, Ngụy Thư Nhai hừ khẽ một tiếng nói: “Trong phòng có bày trận pháp cách âm, người khác không nghe được đâu.”

Sở Hưu cười cười nói: “Chuyện gì cũng không lừa được Ngụy lão ngài. Người, đúng là do ta giết, là ta liên thủ với Hư Độ giết chết.”

Ngụy Thư Nhai nghe vậy hít sâu một hơi, cho dù lúc trước hắn đã mơ hồ đoán được chuyện xảy ra thế nào, nhưng vẫn không tiếp thu được việc Viên Thiên Phóng chết trên tay Sở Hưu.

Mặc dù lúc trước Sở Hưu đã có chiến tích giết chết Phương Kim Ngô, có điều lần này khác với lần trước.

Phương Kim Ngô mặc dù là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có điều là một kẻ già nua quá tuổi, không đáng nhắc tới.

Còn Viên Thiên Phóng mặc dù không còn trong trạng thái đỉnh cao nhưng tuyệt đối chưa già.

Quan trọng nhất là Viên Thiên Phóng là một trong những đại lão của nhánh Ẩn Ma, bất kể quan hệ giữa bọn họ ra sao, hai bên cũng quen biết đã lâu, thế nhưng giờ lại bị Sở Hưu giết chết. Chuyện này có nghĩ thế nào cũng thấy mất tự nhiên.

Thậm chí ngay Ngụy Thư Nhai cũng không ngờ thực lực Sở Hưu lại tăng trưởng tới mức này.

 

Bình Luận (0)
Comment