Giọng của Rama rất nhẹ nhàng, như đang hỏi một câu rất hời hợt, nhưng những tăng nhân ở đây bất luận bối phận lớn hơn hay nhỏ hơn Rama đều thấy chấn động.
Đúng lúc này, một tăng nhân bộ dáng khoảng hơn bốn mươi tuổi nhưng lông tóc râu ria đều lấm tấm hoa râm hạ giọng nói: “Là ta hại Tịnh Thiền Trí Tàng. Nếu ta không nói, hắn cũng không nổi sát tâm với Sở Hưu.”
Tăng nhân kia vẻ mặt mệt mỏi, mặc dù không già quá nhưng gương mặt đã đầy nếp nhăn, vẫn có thể thấy lúc trẻ chắc chắn là một công tử rất anh tuấn. Thế nhưng lúc này trên người hắn đã tràn ngập tử khí như mặt trời hoàng hôn, chỉ ráng chống cự tới lúc này.
Người này chính là Tiêu Ma Kha của Tu Bồ Đề Thiền Viện có thân thế nhấp nhô tới cực hạn, cũng là người đã tính ra tương lai Sở Hưu sẽ hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện của bọn họ.
Chuyện về Sở Hưu quá mức kinh thế hãi tục, hắn chỉ nói cho Tịnh Thiền Trí Tàng sau đó không thuật lại cho những người khác. Cho nên hắn cũng nghĩ rằng cái chết của Tịnh Thiền Trí Tàng có nguyên nhân rất lớn là vì mình.
Sau khi Tiêu Ma Kha thuật lại mọi chuyện, Rama mới thở dài một tiếng thật sâu.
“Ngươi có thể xác định khung cảnh ngươi bói ra là thật không?”
Tiêu Ma Kha ngẩng đầu trầm giọng nói: “Phương trượng, ta sẽ không nói đùa trong chuyện này. Nếu không lo cho an nguy của tông môn, sao ta phải hao phí trăm năm tuổi thọ tính toán thiên cơ?
Kết quả này tuyệt đối không sai. Cho dù Hư Tĩnh của Đại Quang Minh Tự tới chưa chắc đã tính toán được chính xác hơn ta!”
Rama lại thở dài một tiếng, hắn lắc đầu nói: “Sai, các ngươi đều hiểu sai mất rồi.
Cả đời này ngươi đã bị nhân quả liên lụy, ta cho rằng ngươi đã bước ra ngoài, không ngờ ngươi vẫn bị giam trong đó.
Ngươi cho rằng ngươi tính ra Sở Hưu diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện ta là quả, nhưng thực tế vì sao không thể là nhân?
Nhân quả tuần hoàn, cái nào là khởi đầu, cái nào là kết thúc, ai nói trước được?
Thiên cơ nhân quả, sức người làm sao nhìn thấu được, sức người cũng chẳng thể thay đổi được.
Ngươi thấy được cảnh tượng về tương lai, Tịnh Thiền Trí Tàng sư bá lại muốn thay đổi tương lai đó.
Các ngươi cho rằng làm vậy có thể nghịch thiên cải mệnh nhưng lại không biết các ngươi thật ra đã thành quân cờ của thiên địa nhân quả này.
Đây là mệnh số, cũng là kiếp nạn.
Thế đại tranh sắp tới, không ai có thể phòng ngừa được, cho dù Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta cắm rễ tại Nam Man đã lâu, cũng sẽ bị kéo vào trong đó.”
Nói xong Rama trực tiếp quay người rời đi nhưng Tiêu Ma Kha sau lưng hắn sắc mặt trắng bệch. Hắn đã hiểu, cũng đã minh bạch mọi chuyện.
Sai, sai hoàn toàn!
Gương mặt hắn lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, âm thanh như cú vọ, trầm trầm khàn khàn khó nghe.
“Mưu toan cải biến nhân quả nhưng lại biến thành một quân cờ trong nhân quả. Hư Tĩnh, ta không bằng ngươi>“
Dứt lời Tiêu Ma Kha lập tức phun ra một máu tươi, thần sắc suy yếu ơt cực hạn.
Những tăng nhân khác muốn đỡ hắn dậy, nhưng Tiêu Ma Kha lại khoát tay, lảo đảo bước ra ngoài.
Sai lầm lớn đã gây ra, nhưng sai đã là sai, chỉ có thể sai đến cùng. Tiếp đó rất có thể Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ phải đối mặt với phiền toái vô tận.
Cùng lúc, trong một cứ điểm của nhánh Ẩn Ma tại Đông Tề, vài đại lão nhánh Ẩn Ma đã tập trung ở đây.
Sở Hưu bị giết, không chỉ là nhánh Ẩn Ma tổn thất một đệ tử ưu tú, một tương lai rộng mở, còn là một cái tát vang dội vào mặt bọn họ ngay trước mặt mọi người.
Cái tát này rốt cuộc nên trả lại hay nên nhẫn nhịn? Đương nhiên cần thảo luận một phen.
Trừ Ngụy Thư Nhai, ba võ giả khác cùng tiến vào Huyền Hư Lục Cảnh như Tần Triều Tiên đương nhiên đồng ý trả thù Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhưng những người khác lại có ý kiến bất đồng.
Có người hạ giọng: “Ngụy lão, chúng ta cũng biết Sở Hưu đã chết, trong lòng ngươi rất đau buồn. Nhưng ngươi phải tỉnh táo một chút.
Đây là Tu Bồ Đề Thiền Viện một trong Nam bắc Nhị Phật Tông, có Thần Tăng - Rama hạng bảy Chí Tôn Bảng trấn thủ, chúng ta lấy gì ra trả thù đây?
Còn nữa, nói một lời không dễ nghe thì lần trước Viên Thiên Phóng chết trong tay Hư Độ thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, chúng ta còn không xuất thủ trả thù mà tiếp tục nhẫn nhịn. Lần này chỉ là một tiểu bối Sở Hưu xảy ra chuyện thôi mà nhánh Ẩn Ma chúng ta lại vận dụng toàn bộ lực lượng của nhánh Ẩn Ma, chuyện này thật khó nói nổi, sẽ khiến lòng người nguội lạnh đấy.”
Ngụy Thư Nhai nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, vẻ sắc bén trong mắt khiến cho đối phương có cảm giác không dám nhìn thẳng vào.
Phần lớn thời điểm Ngụy Thư Nhai luôn giữ bộ dáng như chưa tỉnh ngủ, chẳng khác nào mày lão già lom khọm chuyên nằm trên ghế phơi nắng.
Nhưng rất nhiều người lại quên, vị này đã từng là một trong Ngũ Đại Thiên Ma từng đối chọi với toàn bộ giang hồ Chính đạo trên Cửu Thiên Sơn.
“Lần trước? Lần trước là Viên Thiên Phóng tự tìm đường chết, hơn nữa còn bị võ giả dưới lứa mình giết chết, chúng ta làm gì được đây?
Nhưng lần này Tu Bồ Đề Thiền Viện ỷ lớn hiếp nhỏ, khinh người quá đáng. Hắn có thể giết đệ tử nhánh Ẩn Ma ta, vì sao nhánh Ẩn Ma ta không thể giết đệ tử của bọn họ?
Ta biết các ngươi sợ điều gì, chẳng phải là người chết không phải đệ tử của các ngươi, không phải người của các ngươi, cho nên các ngươi không muốn hy sinh mà thôi.
Nhưng các ngươi đừng quên, chúng ta là nhánh Ẩn Ma, là những người nhận truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo năm xưa!
Vạn nhất có một ngày giáo chủ thật sự trở lại, thấy cái bộ dáng uất ức này của chúng ta. Cho dù là giáo chủ cũng chẳng muốn thừa nhận chúng ta là người của Côn Luân Ma Giáo!”
Mọi người ở đây bị Ngụy Thư Nhai nói tới mức nghẹn họng nhưng vẫn có vài người hạ giọng nói: “Ngụy lão, không phải chúng ta sợ hy sinh. Đều là hai bả vai khiêng một cái đầu, ai sợ ai chứ?
Nhưng vấn đề là, chúng ta không muốn hy sinh vô ích.
Đại chiến chính ma vừa qua đường chủ bao lâu, ai mà không biết uy thế của Thiên Địa Thông Huyền kia chứ?
Giờ chúng ta mà xuất thủ, chỉ có một vấn đề cần tính toán, đó là ai chống được Thần Tăng - Rama?
Chỉ cần Rama không ra tay, bất kể Tịnh Thiền Trí Tàng hay Tịnh Thiền Hiểu Năng, bản toạn muốn xem xem rốt cuộc đầu đám hòa thượng kia cứng rắn hơn hay Thiên Khốc Ma Đao của bản toạn cứng rắn hơn!”
Ngụy Thư Nhai lạnh nhạt nói: “Rama à? Chúng ta không ngăn được nhưng có người có thể ngăn được.”
“Ai?”
“Dạ Thiều Nam!”
Mọi người ở đây lập tức im lặng không nói gì, có người chần chừ nói: “Ngụy lão, ý ngươi là tới nhờ Bái Nguyệt Giáo?”
Ngụy Thư Nhai hạ giọng nói: “Không phải nhờ, mà là giao dịch.
Nhánh Ẩn Ma ta sẽ không đi nhờ cậy Minh Ma, hai bên chỉ có thể giao dịch.
Cũng như lần trước Bái Nguyệt Giáo tới tìm chúng ta.”
“Nhưng chúng ta lấy gì ra được đây? Mời cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, e rằng cái giá phải trả còn lớn hơn lần trước Đông Hoàng Thái Nhất tới nhờ chúng ta.”
Liếc nhìn những người này một hồi, Ngụy Thư Nhai lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, Sở Hưu là người trong chi của ta, lão phu sẽ trả thêm vài thứ.
Cái giá phải trả để Dạ Thiều Nam xuất thủ sẽ do ta bỏ ra. Nhưng chuyện xuất thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện, hy vọng chư vị chớ có lưu thủ.”
Nghe Ngụy Thư Nhai nói vậy, mọi người ở đây vội vàng nói: “Đương nhiên rồi, đây là chuyện đại sự liên quan tới thể diện của nhánh Ẩn Ma chúng ta, đương nhiên chúng ta không lưu thủ rồi.”
Thấy cảnh này, Ngụy Thư Nhai lập tức thở dài một tiếng.
Người thừa kế nhà mình bị giết, nếu đổi thành Phương Thất Thiếu bị giết hay Trương Thừa Trinh bị giết; Kiếm Vương Thành và Thiên Sư Phủ chắc chắn sẽ ăn thua đủ, không chết không thôi với đối phương.
Kết quả đổi thành nhánh Ẩn Ma bọn họ, ngay cả tìm đối thủ báo thù còn cần thảo luận bao lâu như vậy, do dự lâu như vậy, tính toán chi ly mình phải bỏ ra bao nhiêu. Chuyện này thật sự khiến trong lòng Ngụy Thư Nhai lạnh giá.