Trọng Sinh Làm Giáo Chủ Ma Giáo - Côn Luân Ma Chủ (Dịch Full)

Chương 1316 - Chương 1316. Đại Quân Áp Sát Biên Giới

Chương 1316. Đại quân áp sát biên giới

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Chuyện lần này có vẻ không đúng, Đông Tề tập trung hỏa lực ở biên giới không chỉ là nhắm vào Bắc Yên, một phần nguyên nhân là nhắm vào ngươi!”

Sở Hưu cau mày nói: “Ta? Ta có thù hận gì với Đông Tề đâu?”

Mai Khinh Liên nói nhỏ: “Ngươi không có thù với Đông Tề nhưng ngươi có thù với võ lâm Chính đạo!

Lần này Đông Tề khi xuất binh thảo phạt Bắc Yên, ngươi có biết khẩu hiệu của bọn chúng là gì không?

Bọn chúng nói Bắc Yên trọng dụng tên hung đồ Ma đạo như ngươi, đảo loạn triều đình, gây họa cho bách tính Bắc Địa.

Bọn họ tiến đánh Bắc Yên chính là cứu bách tính Bắc Yên khỏi ma uy.

Quan trọng nhất là chuyện lần này do Thuần Dương Đạo Môn liên thủ với Chân Vũ Giáo khởi xướng, võ lâm Chính đạo ở Đông Tề theo chân như mây.

Ngươi còn cho rằng chuyện này không liên quan tới ngươi không?”

Sở Hưu nhíu mày, đương nhiên chuyện này có liên quan tới y rồi. Phải nói là đối phương đang nhắm vào y!

Nhưng Sở Hưu lại rất nghi hoặc, rốt cuộc Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo lại lên cơn gì đây? Sao nhất quyết phải ra tay với y vào lúc này? Theo lý mà nói Dạ Thiều Nam đoạt được ma chủng, phải thu hút thù hận hơn y mới đúng.

Mai Khinh Liên lại nói: “Bên phía triều đình Bắc Yên đang chờ ngươi tới bàn bạc đấy, chắc bên bọn họ cũng luống cuống rồi.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới hoàng cung Bắc Yên.

Lúc này trong hoàng cung Bắc Yên, ngoài Hạng Lê, còn có Hạng Sùng, Bắc Cung Bách Lý, hoàng tộc Bắc Yên và những người có thế lực trong quân đội.

Đại quân Đông Tề áp sát biên giới, đối với toàn bộ Bắc Yên, đây là chuyện rất hệ trọng.

Tuy lần trước dưới sự dẫn dắt của Hạng Long, Bắc Yên đã thắng trận. Nhưng thắng là chỉ với bên mình, Đông Tề cũng không bị thương tổn tới gân cốt.

Còn cuối cùng Đông Tề không tiếp tục đánh là vì không muốn tổn thương quá lớn, lại thêm tính cách Lữ Hạo Xương vốn chỉ muốn ổn định, có bị Bắc Yên cắn mất một miếng thịt cũng không sao, dù sao cũng không cắn chết được mình.

Còn bây giờ Đông Tề rục rịch trở lại, Bắc Yên có ngăn cản được không vẫn là ẩn số.

Lúc này thấy Sở Hưu rốt cuộc cũng đến, Hạng Lê vội vàng nói: “Sở đại nhân, mau mau ngồi xuống. Sở đại nhân có ý kiến gì về chuyện Đông Tề hay không?”

Lúc này Hạng Lê đã rất bối rối, thậm chí có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Hắn làm hoàng đế cũng chẳng dễ dàng gì.

Trước khi thượng vị thì trải qua một đợt chém giết đầy gió tanh mưa máu, khó nhọc lắm mới đoạt được hoàng vị.

Còn sau khi lên làm hoàng đế, Hạng Lê còn chưa kịp hưởng thụ quyền lực, vừa đăng cơ đã phải học tập cả đống thứ.

Hắn không thể so với phụ hoàng Hạng Long, nhưng cũng không thể để thua Lữ Hạo Xương của Đông Tề.

Kết quả không đợi hắn học xong đã có tin Đông Tề tập kết quy mô lớn tấn công. Chuyện này khiến Hạng Lê thiếu chút nữa khóc rống lên.

Có ức hiếp người đến mấy cũng không thể như vậy được.

Hạng Long đánh bại Đông Tề nhiều năm rồi, đâu thấy các ngươi báo thù. Kết quả ta vừa lên làm hoàng đế các ngươi lại tới đánh, có phải chọn hồng mềm rồi mới bóp không?

Lúc này Hạng Sùng ở bên cạnh lại hừ lạnh nói: “Bệ hạ, ngài còn hỏi hắn có ý tưởng gì không à? Chẳng lẽ ngài không phát hiện trận đại chiến này vốn là do Sở Hưu dẫn tới!

Trong giang hồ Chính đạo không dung tha cho Ma đạo, Sở Hưu uy phong trên giang hồ, thu hút một loạt thù hận, cuối cùng nhân quả lại rơi vào Bắc Yên ta!”

Tuy bây giờ Hạng Sùng đã ủng hộ Hạng Lê leo lên hoàng vị, thậm chí còn thấy cảm kích vì đối phương không thu hồi quyền lợi của Cung Phụng Đường hoàng thất, nhưng hắn vẫn ngứa mắt với tên Sở Hưu kia.

Trong đó có nguyên nhân về Hạng Long. Trước đó Hạng Sùng chưa từng quen biết Sở Hưu, nhưng trước khi chết Hạng Long đã nói xấu Sở Hưu nhiều lần, khiến hắn rất e ngại.

Ngoài ra lần tranh đoạt hoàng vị, Hạng Sùng đã thất bại, hắn có thái độ tốt với Sở Hưu mới gọi là lạ.

Sở Hưu nghe vậy cười lạnh một tiếng nói: “Vương gia nói câu này là đuối lý rồi. Các ngươi nghĩ xem, cho dù không có ta, Đông Tề có tiến đánh Bắc Yên hay không?

Xưa kia tiên đế còn sống, dựa vào uy danh của tiên đế, Đông Tề còn không dám làm gì quá đáng. Nhưng tiên đế vừa mất, các ngươi có nghĩ tới chuyện Đông Tề sẽ ra tay không?

Căn cơ và lực lượng của Bắc Yên không bằng Đông Tề, đương nhiên phải làm theo tiên đế, liên thủ với thế lực giang hồ ở Bắc Yên. Cuối cùng vẫn phải nhờ tới ta thôi!

Hơn nữa Đông Tề đã chịu thiệt một lần, chẳng lẽ bọn họ còn chịu thiệt lần nữa? Chắc chắn Đông Tề cũng muốn lợi dụng lực lượng võ lâm ở Đông Tề.

Đạo môn là quốc giáo của Đông Tề, ngươi nói xem chẳng lẽ Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo lại không ra tay? Nói tới nói lui thì kết quả vẫn vậy thôi, sao Sở Hưu ta lại phải gánh tội?”

Sở Hưu nói câu này đảo ngược nhân quả, nhưng chẳng có sơ hở gì, mọi người ở đây còn cảm thấy y nói rất có lý. Thực ra bọn họ cũng nghĩ Đông Tề sẽ động thủ sau cái chết của Hạng Long, thậm chí còn đề phòng một thời gian. Nhưng suốt quãng thời gian đó Đông Tề vẫn không có động tĩnh gì, ai ngờ bọn họ vừa thả lỏng một chút thì Đông Tề đã tập trung lực lượng ở biên giới.

Trên thực tế, Đông Tề tấn công Bắc Yên đúng là lỗi của Sở Hưu.

Đám người Bắc Yên quá đề cao Lữ Hạo Xương, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời hắn là ngồi yên ổn trên ngôi hoàng đế, sống không công lao không lầm lỗi đến lúc chết. Chuyện thống nhất thiên hạ gì đó cứ giao cho đời sau là được.

Cho nên, dù là ngày Hạng Long chết, hắn cũng chỉ vui mừng bố trí yến tiệc, tiện đó ngủ với ba tú nữ mới vào cung, ngoài ra không có hành động gì khác.

Nếu đám người Vân Mộng Tử không xúi giục, Đông Tề cũng không ra tay.

Hạng Sùng bên kia trừng mắt với Sở Hưu, nhưng Sở Hưu nói có lý, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên phản bác ra sao.

Hạng Lê ở bên kia vội vàng lên tiếng hòa giải: “Hoàng thúc, Sở đại nhân, hai người đều muốn tốt cho Bắc Yên, hai bên đều không có vấn đề gì. Nhưng trước mắt đại quân của Đông Tề đang áp sát biên giới, dù sao chúng ta cũng phải nghĩ cách mới được.”

Nghe Hạng Lê nói như vậy, Hạng Sùng cũng không nhắm vào Sở Hưu, nhưng hắn cũng không có cách nào hay.

Cả cuộc đời này đa số thời giờ hắn chỉ bế quan trong Cung Phụng Đường hoàng thất tu luyện võ đạo, không quan tâm tới những chuyện khác. Bảo hắn ra tay giết người thì được, nhưng ngoài ra hắn chẳng biết gì.

Cho nên Hạng Lê lại đưa mắt sang nhìn Sở Hưu. Hắn cực kỳ tin tưởng Sở Hưu, dù sao vị này cũng trải qua vài lần Chính Ma Đại Chiến, khuấy động phong vân trên giang hồ. Không có người nào chất vấn thực lực của Sở Hưu, cũng không có ai chất vấn năng lực của y.

Sở Hưu suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Binh tới thì tướng đỡ, nước lên thì đất ngăn, không có gì lớn.

Chư vị đừng quên Bắc Yên của bây giờ còn cường đại hơn Bắc Yên vài chục năm trước. Khi đó Bắc Yên còn chống cự được trước Đông Tề, vì sao bây giờ lại không thể?

Chuyện này có các thế lực giang hồ tham dự, cho nên cũng phải ra tay theo hai phía chiến trường và giang hồ.

Giang hồ thì giao cho ta, chiến trường phải nhờ vào các vị như Bắc Cung đại tướng quân.

Hơn nữa chính cách mà tiên đế bố trí cho Bắc Yên cũng rất thích hợp, dùng lại lần nữa cũng không sao.”

Hạng Lê nghi hoặc hỏi: “Chính sách gì?”

Sở Hưu gõ bàn nói: “Hợp tung, liên hoành.”

 

Bình Luận (21)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Ngày Trước
Chà, hình như đây là lần đầu tiên a Sở xuất thủ cứu võ giả tiền bốiemo
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Ngày Trước
Trần Thanh Đế tung 3 quyền, cường giả nửa bước Võ tiên sống dở chết dởemo
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
5 Ngày Trước
Nói thật là nếu một thế lực bất kỳ có một "Ngụy Thư Nhai" thì thế lực đó chắc chắn luôn duy trì đc sự phát triển có chỗ đứng trong giang hồ, nếu là một thế gia thì có thể đứng trong tốp đầu của thậm chí tranh vị trí số một của Thương Thủy Doanh thị, nếu là một thế lực trong ca dao giang hồ thì phải là thế lực mạnh nhất, còn nếu trong ngũ đại kiếm phái (h là tam đại kiếm phái), thì cũng thuộc hàng nhất nhì, ko kể đến có thể điều khiển tạo vật thiên địa như vô căn thánh hoả, thì không chỉ với tu vi Thiên địa thông huyền mà còn là khả năng nhìn xa trông rộng, hiểu thời thế hiểu lòng người, có uy danh hiển hách cùng thực lực đỉnh tiêm nhưng lại ko bá đạo phách lối, ko bảo thủ cỗ hũ, biết nhu cương đúng lúc đúng thời điểm mà còn ưu tiên thế hệ trẻ trong thế lực lên hàng đầu. Cuộc đời a Sở mà ko gặp đc lão Ngụy mà gặp bất kỳ đại lão nào khác trong nhánh Ẩn ma thì chắc cũng ko đc như bây h
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
7 Ngày Trước
Trớ trêu thay một đời kiêu hùng của đại tông sư bói toán, lần bói ra thiên cơ đỉnh cao nhất đời lại là việc môn phái mình bị diệt, haizzz
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
8 Ngày Trước
haiyaaa, đọc chương này mà hoài niệm ngày a Sở mới nhậm chức ở Quan Trung Hình Đường
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
9 Ngày Trước
Sao tác giả cứ nhấn mạnh cô nàng Lâm Phượng Vũ này ngực to vô não v nhỉ;))))
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
9 Ngày Trước
mỗi lần 2 cha nội hạng 3 hạng 4 chí tôn bảng, Chung Thần Tú với Quần Vô Thần gặp nhau là Quân Vô Thần như bị điên, gặp khắc chế cứng, khắc cả thực lực lẫn khắc khẩu=)))), may mà Chung Thần Tú tới kịp chứ ko a Sở lại phải tái tạo lại cơ thể
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
Chí tôn bảng đệ nhất cường giả hiện tại cũng ko phải là người bình thường về "tâm thần", 5 hạng đầu chí tôn bảng chắc có mỗi môn chủ Thiên Môn là bth
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
A Bách Đông Lai hài hước điên
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
Đọc giới thiệu một người bth lên đx chân hoả luyện thần lại có thần nhãn là biết ngay có cơ duyên liên quan đến Chung Thần Tú rồi
Trả lời |4 trả lời
| 0

1

2

3