Trọng Sinh Làm Giáo Chủ Ma Giáo - Côn Luân Ma Chủ (Dịch Full)

Chương 1337 - Chương 1337. Ma Tính Sâu Nặng

Chương 1337. Ma tính sâu nặng

Trước đây người này là phụ thân của Tiêu Tử Kỳ, đương nhiên bây giờ tới phiên hắn, cho nên tấm thiệp mời này cũng đang trên người hắn.

Không thể không nói, tại Thanh Phong Hải uy danh của Hoắc Hành Tôn đã rất lớn, thậm chí ngày mừng thọ của hắn cũng trở thành tượng trưng cho thân phận.

Nhưng trong lòng Sở Hưu lại hơi động, thiệp mời à?

Tiêu Tử Kỳ lạnh lùng nói: “Nằm mơ! Huống chi trên thiệp mời viết tên họ Tiêu ta, cho dù ngươi có lấy được thiệp mời cũng không thể lên Chí Tôn Đảo!”

Gương mặt Lâm Tông Nghiệp nở nụ cười quái dị: “Thật à? Nhưng chuyện đổi người chấp chưởng hòn đảo là rất thường thấy, ta tin Hoắc ngũ gia sẽ hiểu chuyện này. Có phải không Hoắc công tử?”

Vị Hoắc công tử lúc trước còn đang ngồi trong gian nhà phát thiệp mời, lúc này đã đứng ở bên ngoài xem trò hay từ lúc nào không biết. Nghe vậy hắn chỉ lười biếng nói: “Lão Lâm, đừng quên lúc lên đảo phải mang cho ta bảy mươi hai viên Minh Trần Châu. Mang đồ thì ta nhận thiệp, không có đồ thì ngươi có cầm một trăm tấm thiệp mời tới cũng vô dụng.”

Mọi người nghe vậy lập tức hiểu được.

Lâm Tông Nghiệp chuẩn bị rất chu toàn, không ngờ hắn đã sớm móc nối với công tử Hoắc gia.

Tuy tên họ trên thiệp mời không đúng, có phần sai quy củ, nhưng công tử của Hoắc gia mở miệng thì đệ tử của Chí Tôn Đảo cũng cho qua.

Khoảnh khắc này, trong lòng Tiêu Tử Kỳ lập tức tuyệt vọng.

Lâm Tông Nghiệp đã tính toán hết thảy, chẳng lẽ không thể giữ lại cơ nghiệp mà phụ thân lưu lại?

Nhưng ngay lúc này một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Ta giúp ngươi giải quyết lão già này, khi tới Chí Tôn Đảo, ngươi dẫn theo hai người chúng ta. Đồng ý không?”

Nghe âm thanh này, tất cả mọi người lập tức vô thức quay sang phía hai người Sở Hưu và Y Ba Tuần.

Sở Hưu và Y Ba Tuần lên đảo, đương nhiên không gióng trống khua chiêng khoe khoang cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần của bản thân, ngược lại khiêm nhượng thu liễm khí tức chính mình.

Nhưng người như Tiêu Tử Kỳ và Lâm Tông Nghiệp chỉ vừa nhìn là biết hai người Sở Hưu và Y Ba Tuần không đơn giản. Vì ngay cả bọn họ cũng không thấy rõ thực lực của hai người.

Cho nên Tiêu Tử Kỳ không buồn suy nghĩ về lai lịch hai người Sở Hưu, hắn nói thẳng: “Nếu hai vị đồng ý giúp ta, muốn gì ta cũng đưa!”

Bây giờ gia nghiệp của hắn đã sắp bị người ta cướp mất. Chỉ cần đối phương không muốn tính mạng của hắn, có đòi gì hắn cũng chịu.

Lâm Tông Nghiệp lại híp mắt nói: “Người Trung Nguyên, đây là tranh chấp của hải ngoại chúng ta, tốt nhất các ngươi đừng nhúng tay vào.”

Quần áo mà Sở Hưu và Y Ba Tuần đang mặc rất khác với võ giả hải ngoại, lại thêm khẩu âm của bọn họ, rất dễ bị người ta nhận ra là người Trung Nguyên.

Giọng điệu của Lâm Tông Nghiệp đã mang vẻ e ngại và uy hiếp. Nhưng khi hắn thấy ánh mắt Sở Hưu, trong lòng lập tức giật thót.

Vì ánh mắt của Sở Hưu không khác gì đang nhìn một người chết!

Không đợi Lâm Tông Nghiệp nói chuyện, Sở Hưu dựng chưởng làm đao, nhẹ nhàng chém một cái.

Một vệt lửa màu đen ngưng tụ trong đao của Sở Hưu, trông cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, thậm chí không tỏa ra chút chấn động lực lượng nào.

Nhưng trong khoảnh khắc, bản năng khi gặp nguy hiểm sinh tử đã khiến Lâm Tông Nghiệp bộc phát tất cả lực lượng, thậm chí thiêu đốt tinh huyết chống cự vệt lửa màu đen yếu ớt kia.

Nhưng vẫn uổng công.

Ngọn lửa màu đen dễ dàng thiêu đốt xuyên qua chân khí hộ thể của hắn, dính tới người hắn. Chỉ trong chớp mắt đã đốt hắn thành tro bụi, còn còn cả xương cốt!

Mọi người ở đây lập tức im bặt, bọn họ không thể tin nổi một vị tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan lại bị đối phương giết chết dễ dàng như vậy!

Ai nấy trong lòng phát lạnh, ngay cả Y Ba Tuần cũng vậy.

Hắn sống trong Ma đạo lâu năm, quen biết cả Minh Ma và Ẩn Ma.

Đại đa số người trong Ma đạo đều có tính cách cố chấp điên cuồng, thật ra bọn họ có làm ra chuyện gì cũng không lạ.

Cho nên khi Y Ba Tuần quen biết Sở Hưu, hắn cảm thấy Sở Hưu không giống người trong Ma đạo.

Tuy Sở Hưu ra tay rất tàn nhẫn, nhưng đối thủ đều là kẻ địch của y.

Hơn nữa Sở Hưu cũng không có mấy ham mê kỳ quái như người trong Ma đạo, cũng không gian dâm cướp bóc, hay tra tấn kẻ địch.

Nhưng bây giờ Y Ba Tuần mới thấy, trong toàn bộ Ma đạo, có lẽ chính Sở Hưu mới là người ma tính sâu nặng nhất!

Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì tới y, nhưng vì một tấm thiệp mời, y bèn nhảy ra giết người. Chuyện này đủ thấy rốt cuộc trong lòng Sở Hưu mạng người có ý nghĩa gì. Có lẽ đối với y, mạng người chỉ là công cụ, là đá kê chân.

Đây mới là kinh khủng nhất, vì ngươi không biết nếu có ngày ngươi và Sở Hưu nảy sinh xung đột về lợi ích, y có ra tay giết ngươi như vậy không.

Lúc này trong bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng đó, một giọng nói thiếu hài hòa lại đột nhiên vang lên: “Này, ngươi giết lão Lâm đi thì chỗ Minh Trần Châu mà hắn hứa cho bản công tử thì sao? Chẳng lẽ ngươi trả thay?”

Vị Hoắc công tử kia là người lên tiếng đầu tiên, thậm chí giọng điệu có vẻ rất bất mãn.

Có lẽ người khác sẽ sợ hãi thực lực của Sở Hưu, nhưng hắn thì không.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn có rất nhiều cường giả. Mấy vị nghĩa tử của lão tổ tông, không ai là người dễ đối phó.

Nghe câu nói này, Sở Hưu nhíu mày liếc mắt sang, cặp mắt đó như trải qua núi thây biển máu, cực kỳ khủng khiếp.

Vị công tử Hoắc gia này giật nảy mình, không dám nói thêm một câu.

Nhưng ngay lúc này một lão già cũng có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần lại đi từ xa tới, những người khác đều cung kính gọi hắn một tiếng Phùng lão.

Vị này là một trong những người quản lý Hạo Thiên Đảo hiện giờ, xuất thân tán tu, bối phận lẫn tư cách đều rất cao.

Phùng lão không nói gì, chỉ tỏa ra khí thế bản thân, lạnh nhạt nói: “Cường giả Trung Nguyên tới Đông Hải, con dân Đông Hải ta nhiệt tình hiếu khách, chắc chắn phải chiêu đãi cẩn thận.

Nhưng vừa tới đã giết người, cho dù trong lòng chúng ta có muốn chiêu đãi, nhưng cũng không dám!”

Nói đoạn, trên người Phùng lão tỏa ra một uy áp cường đại đánh về phía Sở Hưu.

Nhưng sau đó một luồng uy áp mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần lập tức hàng lâm, khiến Phùng lão trợn tròn hai mắt.

Không tới ba giây, hắn đã không chịu nổi luồng lực lượng đó, lắc đầu nói: “Giang sơn đời nào cũng xuất hiện nhân tài, ta già mất rồi.”

Nói xong Phùng lão quay người bỏ đi, nhưng trước khi đi hắn vẫn lạnh nhạt nói: “Hạo Thiên Đảo ta không có nhiều quy củ, chuyện dính tới ân oán cá nhân, có chết cũng là chết. Nhưng không ai có thể tùy tiện làm bậy trong Hạo Thiên Đảo. Khu vực Đông Hải này, không phải ai cũng có thể ngông nghênh được đâu!”

Trong võ lâm Trung Nguyên thì Sở Hưu rất có danh tiếng, nhưng trong khu vực Đông Hải này, có thể nói là những võ giả nửa ẩn cư như Phùng lão cũng không có ấn tượng gì về y.

Nhưng cho dù là Trung Nguyên hay hải ngoại, thực lực là thứ chứng minh được hết thảy.

Chỉ với uy áp khí thế vừa rồi là đủ khiến hắn cảm nhận được, cho dù khi mình còn trẻ tuổi, còn ở đỉnh phong, e là không đỡ nổi ba chiêu của người trước mắt!

 

Bình Luận (21)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Ngày Trước
Chà, hình như đây là lần đầu tiên a Sở xuất thủ cứu võ giả tiền bốiemo
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Ngày Trước
Trần Thanh Đế tung 3 quyền, cường giả nửa bước Võ tiên sống dở chết dởemo
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
5 Ngày Trước
Nói thật là nếu một thế lực bất kỳ có một "Ngụy Thư Nhai" thì thế lực đó chắc chắn luôn duy trì đc sự phát triển có chỗ đứng trong giang hồ, nếu là một thế gia thì có thể đứng trong tốp đầu của thậm chí tranh vị trí số một của Thương Thủy Doanh thị, nếu là một thế lực trong ca dao giang hồ thì phải là thế lực mạnh nhất, còn nếu trong ngũ đại kiếm phái (h là tam đại kiếm phái), thì cũng thuộc hàng nhất nhì, ko kể đến có thể điều khiển tạo vật thiên địa như vô căn thánh hoả, thì không chỉ với tu vi Thiên địa thông huyền mà còn là khả năng nhìn xa trông rộng, hiểu thời thế hiểu lòng người, có uy danh hiển hách cùng thực lực đỉnh tiêm nhưng lại ko bá đạo phách lối, ko bảo thủ cỗ hũ, biết nhu cương đúng lúc đúng thời điểm mà còn ưu tiên thế hệ trẻ trong thế lực lên hàng đầu. Cuộc đời a Sở mà ko gặp đc lão Ngụy mà gặp bất kỳ đại lão nào khác trong nhánh Ẩn ma thì chắc cũng ko đc như bây h
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
7 Ngày Trước
Trớ trêu thay một đời kiêu hùng của đại tông sư bói toán, lần bói ra thiên cơ đỉnh cao nhất đời lại là việc môn phái mình bị diệt, haizzz
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
8 Ngày Trước
haiyaaa, đọc chương này mà hoài niệm ngày a Sở mới nhậm chức ở Quan Trung Hình Đường
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
9 Ngày Trước
Sao tác giả cứ nhấn mạnh cô nàng Lâm Phượng Vũ này ngực to vô não v nhỉ;))))
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
9 Ngày Trước
mỗi lần 2 cha nội hạng 3 hạng 4 chí tôn bảng, Chung Thần Tú với Quần Vô Thần gặp nhau là Quân Vô Thần như bị điên, gặp khắc chế cứng, khắc cả thực lực lẫn khắc khẩu=)))), may mà Chung Thần Tú tới kịp chứ ko a Sở lại phải tái tạo lại cơ thể
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
Chí tôn bảng đệ nhất cường giả hiện tại cũng ko phải là người bình thường về "tâm thần", 5 hạng đầu chí tôn bảng chắc có mỗi môn chủ Thiên Môn là bth
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
A Bách Đông Lai hài hước điên
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
Đọc giới thiệu một người bth lên đx chân hoả luyện thần lại có thần nhãn là biết ngay có cơ duyên liên quan đến Chung Thần Tú rồi
Trả lời |4 trả lời
| 0

1

2

3