Trọng Sinh Làm Giáo Chủ Ma Giáo - Côn Luân Ma Chủ (Dịch Full)

Chương 1419 - Chương 1419. Diệt Ma! 1

Chương 1419. Diệt ma! 1

Chuyện Sở Hưu giết La Thần Quân chỉ có vài người trong nội bộ Côn Luân Ma Giáo là biết, người ngoài không nghe tin này. Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất biết Sở Hưu sẽ không lừa bọn họ trong chuyện này.

Nhưng sau khi nghe tin tức này, bọn họ vẫn khó nén nổi kinh hãi.

Thế nào là lại giết một vị thần tướng Thiên Môn?

Giọng điệu của Sở Hưu có khác gì đang nói muốn giết chó giết mèo, khiến người ta khó mà thích ứng nổi

Nhưng chuyện khiến người ta càng kinh ngạc hơn là Dạ Thiều Nam.

Nghe Sở Hưu nói Quân Vô Thần cũng sẽ ra tay, Dạ Thiều Nam chỉ suy nghĩ không tới ba giây đã trực tiếp gật đầu nói: “Cũng được, ta sẽ đến.”

Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo còn định nói gì đó nhưng Dạ Thiều Nam đã trực tiếp vung tay ngăn cản bọn họ, khiến cả hai người không còn gì để nói.

Giáo chủ đã ra quyết định, hiển nhiên bọn họ không thể ngăn cản.

Sở Hưu cười nói: “Đã vậy ta sẽ ở Côn Luân Ma Giáo đợi đại giá của Dạ giáo chủ.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, để lại đám người Đông Hoàng Thái Nhất sắc mặt bất đắc dĩ.

Thật ra vừa nghe Sở Hưu nhắc tới ba chữ Quân Vô Thần, bọn Đông Hoàng Thái Nhất đã biết e là mình không cản được Dạ Thiều Nam.

Vị đại ma đầu danh chấn giang hồ Dạ Thiều Nam thật ra rất đơn thuần, ít nhất thái độ của hắn đối với võ đạo thuần túy hơn bất cứ ai.

Theo phân tích của Sở Hưu, Dạ Thiều Nam đã gần đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho dù so sánh với Tứ Đại Ma Tôn năm xưa hắn cũng không kém cạnh chút nào, thậm chí có thể còn mạnh hơn Tứ Đại Ma Tôn.v

Đối với Dạ Thiều Nam hiện tại, có lẽ hắn cũng muốn đột phá lên cảnh giới huyền bí bên trên Thiên Địa Thông Huyền.

Hiện giờ trên giang hồ chỉ có hai người đạt tới cảnh giới này, một là Chung Thần Tú, hai là Quân Vô Thần.

Nếu Quân Vô Thần xuất thủ lần nữa, Dạ Thiều Nam sẽ rất hứng thú.

Thậm chí Sở Hưu còn nghi ngờ nếu Dạ Thiều Nam thật sự kẹt ở bậc cửa này, gặp bình cảnh không cách nào đột phá, liệu hắn có leo lên Tây Côn Luân tìm Quân Vô Thần luận bàn không.

Còn lúc này bên phía liên minh Chính đạo, tới khi Sở Hưu trở về Côn Luân Sơn, bọn họ mới tập kết xong, chuẩn bị lên Côn Luân, san bằng Ma Giáo.

Bắc Yên Tây Sở Đông Tề, võ giả Chính đạo của ba khu vực này đều đã tề tụ, thậm chí một số thế lực không muốn tới cũng bị đại thế cuốn theo, không thể không tới.

Chỉ có thế lực cỡ Thiên Sư Phủ mới có thể chống lại đại thế này, có quyền lựa chọn khác.

Hầu hết tinh nhuệ trong võ lâm Chính đạo đều tập kết, nhân số hơn mười vạn, tất cả tụ tập dưới chân Côn Luân Sơn.

Số lượng võ giả quy mô như vậy liên hợp lại xuất thủ, tam đại cường quốc đương thời đều không thể ngăn cản, uy thế vô cùng khủng khiếp.

Nhưng cho dù uy thế của bọn họ có mạnh, nhân số có nhiều, khi bọn họ đứng dưới chân Côn Luân Sơn đối mặt với dãy núi như cự long kéo dài ngàn dặm kia, vẫn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Nhìn Long Môn Quan trống không bị Sở Hưu từ bỏ phòng thủ, Lăng Vân Tử đột nhiên thở dài một tiếng.

Năm xưa tiền bối trong Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, hay nói đúng hơn là tất cả tiền bối trong võ lâm Chính đạo đã bước qua Long Môn Quan này tiêu diệt Côn Luân Ma Giáo, đổi lấy năm trăm năm thái bình cho võ lâm đương đại.

Bây giờ bọn họ cũng phải đi lên con đường mà tổ tiên từng đi, đối phó với kẻ địch mạnh mẽ như tổ tiên, đây đúng là luân hồi, tạo hóa trêu ngươi.

“Thiên Sư Phủ không tới à?” Lăng Vân Tử đột nhiên nói.

Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Sau khi Trương Đạo Linh về không có tin tức gì đưa tới, hiển nhiên Thiên Sư Phủ không định tham gia vào chuyện này.”

Lăng Vân Tử thở dài một tiếng: “Lão thiên sư già rồi, chỉ muốn nhốt Thiên Sư Phủ ở Tây Sở, cũng chỉ quan tâm tới lợi ích môn phái của mình, mặc kệ an nguy Chính đạo. Hành động như vậy đúng là khiến lòng người nguội lạnh.”

Lục Trường Lưu là người phúc hậu, hắn cười khổ nói: “Không đến mức như vậy chứ. Mỗi người có duyên phận riêng, bao năm qua Thiên Sư Phủ luôn ở Tây Sở trấn áp Bái Nguyệt Giáo. Nếu không có Thiên Sư Phủ, chỉ riêng uy thế của Bái Nguyệt Giáo thôi cũng khiến võ lâm Trung Nguyên khó lòng chống cự rồi.”

Lăng Vân Tử xua tay nói: “Được rồi, không cần nói nữa, sau trận chiến này thị phi thanh danh tự có giang hồ bình luận.”

Nhìn lên đỉnh Côn Luân Sơn, Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Lên núi! Diệt ma!”

Đám võ giả tông môn Chính đạo cũng hét lớn: “Diệt Ma!”

Trên đỉnh Côn Luân Sơn, Sở Hưu và các võ giả trong nhánh Ẩn Ma nhìn đám võ giả khí thế hùng hổ sát khí vô biên bên dưới, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng.

Lục Giang Hà đứng bên cạnh Sở Hưu nhưng suy nghĩ bay đâu không biết.

Lục Giang Hà không tham gia trận đại chiến diệt môn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, khi đó hắn còn bị nhốt trong Huyết Hồn Châu. Sau khi phục sinh hắn phải thông qua những con đường khác mới biết được một số chi tiết, nhưng cũng không nhiều.

Phe thắng cuối cùng là tông môn Chính đạo, cho nên đại đa số chi tiết trong trận đại chiến này đều bị người ta cố ý che giấu, có vẻ không muốn để người khác biết chuyện không có Độc Cô Duy Ngã thì Côn Luân Ma Giáo vẫn hết sức cường đại, bọn họ cũng tử thương nặng nề vân vân.

“Tiểu tử Sở Hưu, lát nữa có tự tin không? Lần này sẽ có không ít chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đấy.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ai dám nói mình tự tin trước mặt loại lực lượng như vậy? Sinh tử thành bại đều do thiên ý, sao nào, ngươi sợ à?”

Lục Giang Hà bĩu môi một cái nói: “Bổn tọa mà sợ à?”

Lục Giang Hà không sợ nhưng không nghĩa là những người khác trong Côn Luân Ma Giáo không sợ.

Bây giờ đệ tử Côn Luân Ma Giáo lên tới vài vạn, một nửa trong số đó là đệ tử tinh nhuệ trong Trấn Võ Đường và nhánh Ẩn Ma dưới trướng Sở Hưu, một nửa còn lại là gia nhập lúc sau.

Những người này có võ giả Ma đạo, có tán tu, còn có một số đệ tử thế gia bị trưởng bối trong nhà ném vào, vốn không được coi trọng.

Bọn họ chưa từng theo Sở Hưu đánh đông dẹp bắc, ứng phó với tình cảnh nguy nan, cho nên lúc này cũng vô cùng bàng hoàng.

Sở Hưu cũng chẳng để ý tới đám võ giả này.

Vai chính trong trận chiến này không phải bọn họ, thậm chí có khi bọn họ còn không có cơ hội ra tay.

Chỉ cần chống được đợt này, cho dù bọn họ không xuất thủ thì suy nghĩ trong lòng cũng sẽ thay đổi.

Nhìn xuống dưới, những tông môn Chính đạo đã chiếm cứ toàn bộ đường núi, trải thành hàng dài, bao phủ hoàn toàn đường ra duy nhất của Côn Luân Sơn.

Vốn dĩ Côn Luân Sơn có sơn môn Long Môn Quan là cửa ải đầu tiên, nhưng Sở Hưu lại lệnh cho người dưới từ bỏ, trực tiếp nghênh địch ở Côn Luân Sơn.

Long Môn Quan đã bị hủy diệt triệt để, tuy lúc trước có xây dựng lại nhưng chỉ là hàng mẫu mà thôi.

Còn trên Côn Luân Sơn, Sở Hưu lại ra lệnh cho Viên Cát đại sư và những trận pháp sư khác của Côn Luân Ma Giáo đồng thời ra tay, dựa theo trận pháp mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại để bày trận. Tuy không thể bằng trình độ của Côn Luân Ma Giáo năm xưa nhưng vẫn có thể miễn cưỡng vận dụng.

 

Bình Luận (0)
Comment