Nhưng chính vì hắn là Quách Tiếu Phong, cho nên không thể làm chuyện như vậy.
Trong không gian này vốn không cách nào cảm nhận được khoảng cách, mọi người đi không tới một khắc đồng hồ, cảnh tượng trước mặt không ngừng thay đổi, rung động, từng thân hình xuất hiện giữa hư không, hệt như cảnh tượng mà Sở Hưu từng thấy trong Lục Đô, đều là bộ dạng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ khi giao chiến.
Một người mặc áo đen, một người mặc đạo bào, thân hình mơ hồ, không thấy rõ được gương mặt, nhưng khí tức trên người họ đều như thần tiên, khiến mọi người ở đây đều phải ngước nhìn.
Nhưng trước ấn ký trước mắt khác hẳn những ấn ký sắp tiêu tán trong Lục Đô, không chỉ lực lượng cường đại, thậm chí trong đó còn có một luồng khí tức sống động mơ hồ, cứ như lúc này bọn họ đang tận mắt chứng kiến hai vị cường giả xuất thủ.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong hình ảnh hai vị cường giả này giao thủ, bất luận bọn họ có hiểu hay không, cho dù chỉ lĩnh ngộ được một chút xíu từ đó, cũng đủ cho bọn họ hưởng thụ trong thời gian rất dài.
Đứng trước loại sức mạnh này, thậm chí mọi người không để ý tới một số thứ rơi dưới đất.
Có đủ loại hộp báu điển tịch và đan dược, còn có mảnh vỡ binh khí vân vân.
Xem ra trận chiến cuối cùng cũng kịch liệt tới cực hạn, đánh tới nước này thì cả hai bên đều ra tay liều mạng, song phương vận dụng toàn lực.
Nhưng nếu đem những thứ linh tinh này ra so sánh, thật ra vật báu lớn nhất lại là ấn ký mà hai vị cường giả này lưu lại.
Hàn Bình chỉ là võ giả cấp thấp bình thường mà thôi, thứ này thì hắn có xem cũng không hiểu.
Cho nên lúc đầu khi hắn vào nơi này chỉ tiện tay lượm vài bình đan dược và công pháp, bao gồm cả vỏ đao Thính Xuân Vũ rồi vội vàng rời khỏi.
Nhưng hắn không ngờ, mình vốn không thể lấy đi thứ quý giá nhất tại đây.
Quách Tiếu Phong lo lắng nhìn mọi người một hồi rồi lặng lẽ thở dài.
Thật ra hắn đang sợ chính điều này.
Thế nhân đều theo đuổi lực lượng cực hạn, thậm chí cả người xuất gia như Hư Từ và Rama cũng vậy.
Một khi bọn họ phát hiện nơi này, chắc không thể yên ổn chờ thiên địa quy tắc vận hành mấy chục năm rồi.
Lúc này Sở Hưu lại khôi phục tinh thần, ngừng lĩnh ngộ từ hư ảnh ấn ký này, trực tiếp lấy đi những thứ mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại tại đây.
Bất luận là Phương Thanh Lam hay Quách Tiếu Phong, nhân phẩm của bọn họ đều đáng ca tụng, không động tới những thứ trong này. Trong nhiều năm qua chỉ có Hàn Bình lấy đi một số truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, nhưng chỉ là một số công pháp của Độc Cô Duy Ngã trong giai đoạn trước, không có tác dụng lớn.
Chứng kiến hành động này của Sở Hưu, ba người Hư Từ, Rama và Lăng Vân Tử cùng hành động, ngăn trước mặt Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Sao nào? Ta muốn lấy lại những thứ của Thánh giáo ta, các ngươi định ngăn cản ư?
Ta sẽ không động tới mấy thứ của Ninh Huyền Cơ, nhưng ta nhất định phải lấy lại những thứ của giáo chủ, nhất định phải mang chúng về Côn Luân Sơn.”
Hư Từ lắc đầu nói: “Năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo cướp đoạt toàn bộ tài nguyên của giang hồ để tẩm bổ cho bản thân. Những thứ này không chỉ thuộc về Côn Luân Ma Giáo mà còn thuộc về toàn bộ giang hồ.”
Sở Hưu nhìn về phía Quách Tiếu Phong, cười ha hả: “Quách bang chủ, trước đó ta thật sự không muốn động thủ, nhưng giờ thì ngươi thấy rồi đấy, có người đang ép ta ra tay!
Năm trăm năm trước những thứ này thuộc về Thánh giáo ta, bây giờ vẫn thuộc về Thánh giáo ta!”
Dứt lời, thân hình Sở Hưu lao thẳng về phía những món đồ của Độc Cô Duy Ngã, đám người Rama cũng lập tức ra tay ngăn chặn, nơi này lập tức thành chiến trường. Quách Tiếu Phong đột nhiên biến sắc.
Trước đó khi ở bên ngoài mọi người đã nói sẵn, nếu có thể không động thì thì sẽ không động thủ.
Kết quả bây giờ thấy được mấy thứ này, ngoài bản thân Quách Tiếu Phong ra, lại chẳng có ai giữ lời.
Quách Tiếu Phong cũng muốn quản, nhưng hắn lấy gì ra quản? Đi cản Sở Hưu hay cản bọn Rama?
Ở đây ngoài Sở Hưu và đám người Rama còn có đám người Thương Thủy Doanh thị và Hạ Hầu thị, tuy bọn họ cũng đứng về phe liên minh Chính đạo nhưng không tính là Chính đạo. Đối với bọn họ thì nếu thấy có lợi cứ trực tiếp lao lên cướp đoạt là được, sao phải quan tâm nói thuộc về Chính đạo hay Ma đạo.
Quanh người Sở Hưu bùng lên ma khí, luồng ma khí thâm sâu tới cực điểm như che phủ tất cả ánh sáng. Giờ phút này toàn bộ không gian đều rung động, trên những ấn ký mờ ảo mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại có từng luồng lực lượng quấn quanh người Sở Hưu.
Tuy lực lượng đó chỉ có một chút, nhưng khi Sở Hưu xuất đao chém xuống, luồng ma khí cường đại tới cực điểm lại như không gì không phá, trực tiếp chém bay Hư Từ đang đứng trước nhất!
Khoảnh khắc này mọi người đều sửng sốt, Sở Hưu còn có thể điều động lực lượng ấn ký ở nơi này/
Sở Hưu dám ra tay cướp đoạt trước không phải là lỗ mãng, mà là vì y có tự tin.
Đúng là lần này Sở Hưu phải chịu thiệt, Thương Thiên Lương không tới, y phải đối mặt với toàn bộ cường giả trong liên minh Chính đạo.
Cho nên trước đó Sở Hưu chỉ tính tìm một cơ hội, đoạt lấy thứ quý giá nhất rồi trực tiếp quay người bỏ chạy.
Nhưng ai ngờ vừa rồi khi lĩnh ngộ ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, y lại phát hiện trong cơ thể mình có một luồng lực lượng có thể tương thông với ấn ký của Độc Cô Duy Ngã.
Đó là lực lượng từ Bất Diệt Ma Điển của Độc Cô Duy Ngã.
Luồng lực lượng này vẫn luôn ẩn náu trong cơ thể Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại không cách nào sử dụng nó, thậm chí chỉ trong một số thời khắc nó mới khởi động.
Lần này chắc là cộng hưởng với ấn ký kia, không ngờ Sở Hưu lại phát hiện mình có thể điều động lực lượng từ Bất Diệt Ma Đan để dẫn dắt lực lượng từ ấn ký. Vậy chẳng phải nếu ở đây mình tương đương với cường giả Thiên Địa Thông Huyền?
Nhưng những cường giả Thiên Địa Thông Huyền khác kết nối với lực lượng của thiên địa, còn Sở Hưu chỉ kết nối với lực lượng của Độc Cô Duy Ngã.
Ma diễm ngập trời bùng lên quanh người Sở Hưu, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện, ngọn lửa diệt thế nóng rực bùng lơ lửng quanh người y, thiêu đốt mọi thứ xung quanh, khiến người khác không dám lại gần.
Trong ngọn lửa diệt thế kia đã xen lẫn ma khí cực hạn của Độc Cô Duy Ngã, đủ để tịch diệt bất cứ phật quang hay đạo uẩn nào, quả thật còn bá đạo hơn ngọn lửa diệt thế bình thường.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người vô thức nhìn sang phía Lục Trường Lưu.
Sở Hưu là người của Côn Luân Ma Giáo, y cũng từng nhận được một bộ phận truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, cho nên lúc này y có thể điều động lực lượng của Độc Cô Duy Ngã, chuyện này mọi người cũng không thấy có gì lạ.
Nhưng Lục Trường Lưu cũng là truyền nhân trực hệ của Chân Vũ Giáo, ngươi có thể dẫn dắt lực lượng mà Ninh Huyền Cơ lưu lại để khắc chế Sở Hưu không?
Thấy ánh mắt của mọi người, Lục Trường Lưu cười khổ bất đắc dĩ, đúng là hắn cũng thấy nghi ngờ thân phận truyền nhân Chân Vũ Giáo của mình.