Trọng Sinh Làm Giáo Chủ Ma Giáo - Côn Luân Ma Chủ (Dịch Full)

Chương 1471 - Chương 1471. Một Lũ Hèn Nhát 2

Chương 1471. Một lũ hèn nhát 2

Còn bây giờ Sở Hưu đã thông qua Cửu Phượng Kiếm Tông đặt căn cơ nhất định tại Đại La Thiên, ngược lại không cần cẩn thận từng lợi ích từng tí như trước.

Sở Hưu vừa ra khỏi sơn môn, Lâm Phượng Vũ đã đuổi theo sau lưng Sở Hưu hỏi: “Sở tiền bối định đi đâu thế?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Rời núi đã lâu nhưng ta còn chưa đi quanh Phương Lâm Quận xem thử.”

Lâm Phượng Vũ nghe vậy lập tức nói: “Vậy thì vừa hay, để ta dẫn đường cho Sở tiền bối.”

Sở Hưu không do dự, chỉ tùy ý gật nhẹ đầu.

Y có thể nhìn ra cô gái Lâm Phượng Vũ này có vẻ không có hảo cảm với y, có lẽ chỉ là kính sợ và sùng kính.

Thật ra tâm tư của Lâm Phượng Vũ cũng không khác lắm so với suy nghĩ của Sở Hưu. Cô không có tính cách của các khuê nữ đại gia, ngược lại tính cách cực kỳ mạnh mẽ, cũng rất chấp nhất đối với võ đạo.

Chính vì tính cách này nên Lâm Phượng Vũ với thân phận nữ nhi mới có thực lực vượt trội so với Triệu Lương Ngọc.

Khi cô gặp được Sở Hưu với tuổi tác không lớn hơn cô bao nhiêu mà trình độ võ đạo lại cao tới mức cô chỉ có thể ngước nhìn, cô mới có cảm giác phức tạp này.

Lâm Phượng Vũ đi sau lưng Sở Hưu, thận trọng nói: “Sở tiền bối, thực lực của ngài mạnh như vậy, liệu có bí quyết gì không?”

Nếu là lúc trước, Lâm Phượng Vũ cũng không dám hỏi câu này.

Còn bây giờ Sở Hưu đã trở thành khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông, còn giúp Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ trở thành đại phái đệ nhất Phương Lâm Quận, quan hệ cũng gần gũi hơn, cô nàng cũng to gan hơn một chút.

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Bí quyết? Con đường võ đạo như đi ngược dòng nước, không tiến là lùi, nào có bí quyết gì?

Cho dù có vô số thiên tài địa bảo cung cấp cho ngươi, có thể giúp ngươi thăng cấp cực nhanh, nhưng lực lượng từ ngoại vật vẫn khiến cảnh giới của bản thân ngươi bất ổn, chiến lực thua xa võ giả cùng cấp.

Ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ một điều là đủ, võ đạo là đạo về chinh chiến sát phạt.”

Lâm Phượng Vũ nghi hoặc nói: “Nhưng trước đó ta từng tới Hoàng Thiên Các đại phái ở Đông Vực, nghe cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giảng đạo, hắn nói rất nhiều thứ cảm ứng thiên địa, khí vận nhân quả gì đó.”

Sở Hưu nhìn Lâm Phượng Vũ nói: “Bây giờ ngươi có tư cách cảm ứng thiên địa không? Có tư cách chạm tới khí vận nhân quả không?”

Lâm Phượng Vũ đỏ mặt lắc đầu.

Những thứ này lúc trước cô nghe còn chẳng hiểu, làm sao biết được.

“Thế là đúng thôi, võ đạo của vị cường giả kia là cảm ngộ của hắn, ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới của hắn, vì sao lại học hắn?

Với cảnh giới hiện tại của ngươi, phương thức tăng cường thực lực nhanh nhất chính là không ngừng chém giết với người khác, rèn luyện lực lượng trong thời khắc giao chiến sinh tử, đó mới là bền vững nhất, mạnh mẽ nhất.

Còn những điều vị cường giả kia nói, ngươi không đạt tới cảnh giới của hắn thì không hiểu được đâu. Còn khi ngươi đạt tới cảnh giới đó, không cần người khác dạy ngươi cũng tự hiểu.”

Lâm Phượng Vũ như đã hiểu ra, gật nhẹ đầu.

Những thứ Sở Hưu nói còn thực dụng hơn đạo lý mà cường giả kia giảng nhiều.

Ít nhất Sở Hưu khuyên cô hiện giờ cần làm gì chứ không phải một đống những thứ huyền ảo, khiến người ta nghe mà cái hiểu cái không, chỉ có thể suy đoán lung tung.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Lâm Phượng Vũ đã dẫn Sở Hưu tới thành trì lớn nhất  Phương Lâm Quận, An Châu Phủ

An Châu Phủ là khu vực trung tâm của Phương Lâm Quận, cũng là châu phủ lớn nhất Phương Lâm Quận.

Sau khi tới An Châu Phủ, Sở Hưu nhìn qua nhìn lại, ngoài phong cách kiến trúc bất đồng, những thứ khác không kém châu phủ dưới hạ giới bao nhiêu.

Điểm khác biệt duy nhất là phong thái võ đạo trong An Châu Phủ rất đậm.

Chuyện này không chỉ thể hiện ở mặt số lượng võ giả mà còn thể hiện trên những cửa hàng xung quanh.

Dù sao châu phủ hạ giới chủ yếu là cho người thường, cho nên dẫu là đô thành như Yến Kinh Thành, đa số cửa hàng trong thành cũng là tiệm vải tiệm thuốc vân vân... cho người bình thường.

Còn trong An Châu Phủ, lại có vô số cửa hàng bán các loại binh khí, bán đan dược tu luyện, bán vật dụng cho võ giả bày trận luyện khí.

Thậm chí trong đó còn có một số cửa hàng công khai buôn bán công pháp điển tích, tuy chỉ là một số loại bất nhập lưu, nhưng ở hạ giới chắc chắn không có ai công khai mở cửa hàng buôn bán công pháp điển tịch.

Lâm Phượng Vũ giới thiệu cho Sở Hưu: “Từ xưa An Châu Phủ đã là trung tâm của Phương Lâm Quận chúng ta, phải nói là vạn năm trước tổ tiên di cư tới Đại La Thiên, thành thị đầu tiên tại Phương Lâm Quận chính là An Châu Phủ này.

Toàn bộ Phương Lâm Quận là được mở rộng với An Châu Phủ làm trung tâm.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “An Châu Phủ này do ai quản lý?”

Trong Đại La Thiên không có triều đình cho nên loại châu phủ tập trung đông người này phải có người quản lý mới được.

“Là quận trưởng đại nhân.”

“Vậy ai là người bổ nhiệm quận trưởng đại nhân này?”

Lâm Phượng Vũ nói: “Toàn bộ Phương Lâm Quận đều nằm dưới phạm vi quản lý của đại phái Đông Vực, Hoàng Thiên Các. Thực lực của quận trưởng đại nhân rất mạnh, nghe nói từng là chưởng lão chấp sự trong nội môn của Hoàng Thiên Các, vì thực lực rất mạnh nên mới tới Phương Lâm Quận làm quận trưởng.”

Sở Hưu nhíu mày, trong Đại La Thiên các tông môn quản lý giang hồ, tuy không thể làm chi tiết như triều đình dưới hạ giới, nhưng Đại La Thiên phong thái võ đạo cường thịnh, võ giả quá nhiều, quản lý theo cách này lại hữu hiệu hơn.

“Tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông cũng do Hoàng Thiên Các quản lý? Vậy ngày thường vị quận trưởng này quản lý cái gì?”

Người của Phương Lâm Quận đã quen với sự quản lý của Hoàng Thiên Các, Sở Hưu hỏi một câu như vậy, Lâm Phượng Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như cũng không có gì phải quản lý.

Toàn bộ Phương Lâm Quận đều là phạm vi thống trị của Hoàng Thiên Các, đương nhiên mỗi năm chúng ta cũng phải hiến cho Hoàng Thiên Các một chút, nhưng không quá nhiều. Ít nhất các tông môn thế lực trong Phương Lâm Quận có thể chấp nhận được.

NGoài ra, hình như không có gì mà quận trưởng đại nhân phải quản lý.

Nghe nói khi tổ tiên vừa tới Đại La Thiên, nơi này là rừng rậm hoang dã, có vô số hung thú, Đế La Sơn Mạch không khác nào cấm địa.

Cho nên lúc đầu quận trưởng ở các nơi phụ trách bắt giết những hung thú này, đề phòng chúng tấn công.

Sau đó vài ngàn năm trôi qua, đám hung thú kia đã bị bắt giết gần hết, đều bị luyện thành đan dược và binh khí, có một số thậm chí đã tuyệt chủng, cho nên giá cả vật liệu hung thú tăng gấp bội.

Cho nên bây giờ quận trưởng đại nhân có vẻ rất nhàn rỗi, trừ phi có tông môn nào gây ra chuyện gì quá lớn, có người tới cầu xin quận trưởng đại nhân, cũng hiến tặng đầy đủ, quận trưởng đại nhân mới ra mặt điều tiết mâu thuẫn giữa hai nhà.”

Nói tới đây Lâm Phượng Vũ hơi lúng túng: “Thật ra trước đó ta phản đối phụ thân giao Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho ba phái kia là hiểu lầm người.

Vốn dĩ phụ thân tính là kéo dài thời gian rồi dâng Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho quận trưởng đại nhân, đổi lại là quận trưởng đại nhân điều đình, thà dâng bảo vật lên quận trưởng đại nhân cũng không làm lợi cho bọn chúng.

 

Bình Luận (21)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Ngày Trước
Chà, hình như đây là lần đầu tiên a Sở xuất thủ cứu võ giả tiền bốiemo
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Ngày Trước
Trần Thanh Đế tung 3 quyền, cường giả nửa bước Võ tiên sống dở chết dởemo
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
5 Ngày Trước
Nói thật là nếu một thế lực bất kỳ có một "Ngụy Thư Nhai" thì thế lực đó chắc chắn luôn duy trì đc sự phát triển có chỗ đứng trong giang hồ, nếu là một thế gia thì có thể đứng trong tốp đầu của thậm chí tranh vị trí số một của Thương Thủy Doanh thị, nếu là một thế lực trong ca dao giang hồ thì phải là thế lực mạnh nhất, còn nếu trong ngũ đại kiếm phái (h là tam đại kiếm phái), thì cũng thuộc hàng nhất nhì, ko kể đến có thể điều khiển tạo vật thiên địa như vô căn thánh hoả, thì không chỉ với tu vi Thiên địa thông huyền mà còn là khả năng nhìn xa trông rộng, hiểu thời thế hiểu lòng người, có uy danh hiển hách cùng thực lực đỉnh tiêm nhưng lại ko bá đạo phách lối, ko bảo thủ cỗ hũ, biết nhu cương đúng lúc đúng thời điểm mà còn ưu tiên thế hệ trẻ trong thế lực lên hàng đầu. Cuộc đời a Sở mà ko gặp đc lão Ngụy mà gặp bất kỳ đại lão nào khác trong nhánh Ẩn ma thì chắc cũng ko đc như bây h
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
7 Ngày Trước
Trớ trêu thay một đời kiêu hùng của đại tông sư bói toán, lần bói ra thiên cơ đỉnh cao nhất đời lại là việc môn phái mình bị diệt, haizzz
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
8 Ngày Trước
haiyaaa, đọc chương này mà hoài niệm ngày a Sở mới nhậm chức ở Quan Trung Hình Đường
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
9 Ngày Trước
Sao tác giả cứ nhấn mạnh cô nàng Lâm Phượng Vũ này ngực to vô não v nhỉ;))))
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
9 Ngày Trước
mỗi lần 2 cha nội hạng 3 hạng 4 chí tôn bảng, Chung Thần Tú với Quần Vô Thần gặp nhau là Quân Vô Thần như bị điên, gặp khắc chế cứng, khắc cả thực lực lẫn khắc khẩu=)))), may mà Chung Thần Tú tới kịp chứ ko a Sở lại phải tái tạo lại cơ thể
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
Chí tôn bảng đệ nhất cường giả hiện tại cũng ko phải là người bình thường về "tâm thần", 5 hạng đầu chí tôn bảng chắc có mỗi môn chủ Thiên Môn là bth
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
A Bách Đông Lai hài hước điên
Trả lời
| 0
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
10 Ngày Trước
Đọc giới thiệu một người bth lên đx chân hoả luyện thần lại có thần nhãn là biết ngay có cơ duyên liên quan đến Chung Thần Tú rồi
Trả lời |4 trả lời
| 0

1

2

3