Lý Vô Tướng dây dưa ở đó cả nửa ngày, kết quả chỉ rút ra một chuôi kiếm, chuyện này đúng là khôi hài.
Nhưng đây không phải chỗ để cười, Lý Vô Tướng nhìn chuôi kiếm, quay sang Xung Thu Thủy với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi đánh tráo ư?”
Xung Thu Thủy khẽ vươn tay, một thanh cổ kiếm đồng xanh xuất hiện trong tay hắn, bên trên loang lổ vết máu, tỏa ra lực lượng cường đại, khiến người khác rùng mình.
Xung Thu Thủy cười lạnh nói: “Lý Vô Tướng, ngươi còn không bảo vệ được chí bảo của Hoàng Thiên Các ta, vậy ngươi có tư cách gì mà làm các chủ?
Ngươi thậm chí còn không biết rốt cuộc người bên cạnh mình có đáng tin cậy hay không, có vẻ như trong số các đời các chủ, không tìm được ai yếu kém hơn ngươi.”
Ánh mắt Lý Vô Tướng lóe lên vẻ phức tạp.
Có lẽ cho tới bây giờ hắn vẫn không thể tin nổi mình lại thua trong tay Xung Thu Thủy.
Trong cảm nhận của hắn, Xung Thu Thủy là người làm việc cực đoan, nóng nảy lỗ mãng, nói đơn giản hơn thì hắn chỉ là một kẻ vũ phu. Tuy thiên phú không tệ, ngộ tính cũng cao nhưng lấy gì để so sánh với mình?
Nhưng hôm nay hắn mới biết, con người sẽ thay đổi. Không biết từ lúc nào Xung Thu Thủy đã trở nên xa lạ, khiến hắn cũng không thể nhận ra.
Cũng như lúc này, hắn không biết Xung Thu Thủy bước vào cảnh giới Võ Tiên từ lúc nào, cũng không biết Xung Thu Thủy ủ mưu bao lâu, càng không biết Xung Thu Thủy đánh tráo Hoàng Thiên Kiếm lúc nào.
Thực lực thua, những điểm khác cũng thua, hắn thua triệt để, thất bại thảm hại!
Lý Vô Tướng nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết quanh người ầm ầm bộc phát, toàn bộ thiên địa đều hóa thành lĩnh vực đỏ máu vô biên vô hạn, một pháp tướng sinh ra từ lĩnh vực đỏ máu đó.
Pháp tướng đó như thông thiên triệt địa, có thân thể ma thần cường đại, nhưng tướng mạo uy nghiêm, như thần tướng thiên vương. Chấn động lực lượng cường đại khuấy động hư không, chớp mắt giữa không trung đã chi chít lôi vân!
Thần thông!
Cảm giác đầu tiên của Sở Hưu là ý vị của thần thông.
Nhưng đây không chỉ có thần thông, thậm chí Lý Vô Tướng đã dung nhập công pháp khác của bản thân vào, khiến nó càng cường đại.
Pháp tướng thiên vương tay niết lực lượng lôi đình thiên địa, hóa thành hai thanh trường thương trực tiếp đánh về phía Xung Thu Thủy.
Lực lượng lôi đình chói mắt thậm chí khiến Sở Hưu không nhịn được nhắm mắt lại, chỉ có thể dùng linh giác cảm ứng mọi thứ.
Một khắc sau, quanh người Xung Thu Thủy nổi lên từng tầng gợn sóng.
Sau đó hắn nắm tay thành kiếm chỉ xuống, những nơi đi qua gợn sóng nổi lên, nhưng bất luận lực lượng thiên địa hay lực lượng sấm sét khủng khiếp kia chạm vào gợn sóng đều tiêu tan một cách quỷ dị.
Không phải lực lượng triệt tiêu mà trực tiếp biến thành hư vô, cứ như lực lượng này vốn không tồn tại trên thế gian.
Sấm sét tiêu tan, pháp tướng thiên vương vỡ nát, lĩnh vực đỏ máu cũng không cách nào che phủ bầu trời.
Kiếm chỉ của Xung Thu Thủy trực tiếp cắm vào trước ngực Lý Vô Tướng, nhưng quỷ dị là không chút máu tươi chảy ra. Có lẽ ngay cả máu tươi cũng bị lực lượng của chỉ này làm cho tiêu tán.
Lý Vô Tướng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn Xung Thu Thủy, không ngờ còn nở nụ cười.
“Đây là thần thông của tiên tổ đời hai Hoàng Thiên Các ta, Tịch Không. Ngươi học được lúc nào?”
Xung Thu Thủy mặt không biểu cảm nói: “Nếu ta nói là trước khi ta bước vào cảnh giới Võ Tiên, ngươi có tin không?”
Lý Vô Tướng cười ha hả nói: “Tin, đương nhiên là tin. Quả nhiên, từ đầu ta đã không bằng ngươi!”
Đến thời khắc cuối cùng này, Lý Vô Tướng mới biết thật ra xưa nay mình luôn ghen tị Xung Thu Thủy.
Hắn là đệ tử trực hệ Hoàng Thiên Các, Xung Thu Thủy chỉ là người mà lão các chủ tùy ý nhặt về, dựa vào đâu mà hắn sánh vai với mình?
Nhưng không ai ngờ tốc độ tu luyện của Xung Thu Thủy lại nhanh chóng tới vậy, nhanh tới mức lúc nào cũng tiếp cận hắn. Cho nên Lý Vô Tướng chỉ có thể tu luyện càng điên cuồng, không muốn bị hắn vượt qua.
Ngày qua ngày, năm qua năm, tu vi của hai người càng ngày càng mạnh. Thế nhưng không ai ngờ cái gọi là Hoàng Thiên Các song hùng có thực lực và tiến bộ nhanh chóng như vậy chính là vì một không muốn thua kém người còn lại, khiến lão các chủ thất vọng; một lại bắt nguồn từ ghen tị, không muốn bị vượt qua.
Khi tranh đoạt chức vị các chủ, Lý Vô Tướng không có lòng tin.
Hắn biết thiên phú của Xung Thu Thủy cao hơn mình một chút, lúc đó hai bên gần như không chênh lệch, hắn không có lòng tin mình có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên trước Xung Thu Thủy, cho nên hắn mới nói xấu sau lưng Xung Thu Thủy.
Có lẽ từ đó trở đi, Lý Vô Tướng mới thật sự thay đổi, chỉ suy nghĩ về cho chính mình, hắn không muốn bất cứ ai vượt qua!
Giữa hắn và Xung Thu Thủy, giao tình không có trăm năm thì, cũng không có mấy chục năm mấy chục năm, thậm chí còn không có một năm.
Từ đầu hắn đã ghen tị với Xung Thu Thủy, trong lòng hắn không thể chứa được bất cứ ai.
Nhìn xuống trước ngực mình, Lý Vô Tướng lẩm bẩm: “Ta cho rằng ta đã sớm diệt trừ tâm ma, không ngờ trái tim ta vẫn luôn bị tâm ma chiếm cứ.”
Lý Vô Tướng vừa dứt lời, sinh cơ trên người hắn cũng nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng ngã xuống dưới đất.
Tận mắt chứng kiến vị cường giả Võ Tiên này, còn là các chủ Hoàng Thiên Các đời trước chết trước mặt mình, Sở Hưu lại không có gì kinh ngạc, chỉ cảm thấy thổn thức một chút mà thôi.
Thật ra đến cuối cùng Lý Vô Tướng vẫn không hiểu được chính mình.
Hắn cho rằng lựa chọn của mình là bị tâm ma quấy phá, nhưng hắn lại không nghĩ ra, thật ra đó chính là suy nghĩ thật sự của hắn.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Công pháp có thể tu luyện, cảnh giới có thể tăng cường, nhưng chỉ có tính cách con người là không dễ gì thay đổi, người như Xung Thu Thủy rõ ràng chỉ là số ít.
Lúc này Xung Thu Thủy cũng đứng yên tại đó nửa ngày không nói một câu, không biết vì hắn dùng thần thông tiêu hao quá độ hay vì thổn thức đối thủ kiêm bằng hữu dây dưa với mình hơn trăm năm rốt cuộc đã chết trên tay mình.
Lúc này trận chiến trong đại điện cũng đã kết thúc, tâm phúc của Lý Vô Tướng hoặc đã chết hoặc đầu hàng. Hoàng Thiên Các chỉ rối loạn không tới một canh giờ rồi ổn định lại.
Đương nhiên Xung Thu Thủy chuẩn bị mọi chuyện cũng mất tới vài năm, thậm chí hơn mười năm.
Quay lại nhìn Lục Tam Kim, Xung Thu Thủy trầm giọng nói: “Những lời ta nói lúc trước vẫn có hiệu lực, vị trí các chủ Hoàng Thiên Các do ngươi đảm nhiệm.
Thật ra có một điểm Lý Vô Tướng không nói sai, đúng là ta làm việc quá cực đoan, dễ bị người khác ảnh hưởng. Làm chưởng môn một phái, bảo thủ không phải sai lầm, cấp tiến quá mức mới là sai lầm.
Ngươi là người hành tẩu Đông Vực mà lão các chủ đích thân lựa chọn, là người thừa kế các chủ đời sau. Thậm chí trong thế hệ thanh niên ở Đại La Thiên này ngươi cũng có danh tiếng. Ngươi đảm nhiệm chức vị này thích hợp hơn ta.”