Thật ra trận pháp dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa là dựa vào ý tưởng đột phá của Triều Hoàng và tu vi trận đạo vững chắc của Gia Cát Thanh Sơn, tác dụng lớn hơn Viên Cát đại sư nhiều. Nhưng ai bảo hắn mới là người phe mình, cho nên Sở Hưu có khen thưởng cũng là khen thưởng hắn nhiều nhất.
Khi Sở Hưu và Lục Giang Hà tới nơi, quả nhiên việc đầu tiên Sở Hưu làm là nói với Viên Cát đại sư: “Không tệ, làm tốt lắm.”
Viên Cát đại sư hưng phấn xoa tay, hắn biết Sở Hưu không mấy khi khen ngợi, nhưng chỉ cần y khen tức là ngươi làm thật sự không tệ.
Gia Cát Thanh Sơn ở bên cạnh lại chắp tay nói: “Sở giáo chủ, tới nay trận pháp đã hoàn thành, chẳng hay bần đạo có thể trở về Chân Vũ Giáo không?
Xin Sở giáo chủ cứ yên tâm, chắc chắn bần đạo sẽ giữ kín miệng, sẽ không nói ra những gì mình thấy ở khu vực Nam Man này.”
Gia Cát Thanh Sơn ở chỗ Sở Hưu đã lâu.
Hắn vốn là bị uy hiếp ép tới, chứ không đường đường một chân nhân của Đạo môn, không ngờ lại ở lẫn với một đám người Ma đạo, hỏi làm sao hắn chịu nổi.
Cho nên trong thời gian nghiên cứu trận pháp này, hắn không hề lười biếng, trực tiếp phát huy toàn bộ sở học của bản thân, cố gắng hết sức hoàn thành trận pháp cho Sở Hưu, như vậy hắn cũng có thể được giải thoát sớm hơn.
Vì vậy bây giờ rốt cuộc hắn cũng hoàn thành được trận pháp, chỉ đợi được giải thoát. Hắn mở to mắt nhìn Sở Hưu, hy vọng Sở Hưu có thể thả hắn về.
Sở Hưu túy ý vung tay lên nói: “Thời gian này đã vất vả cho Gia Cát đại sư rồi. Đại sư muốn về thì cứ về đi, khi nào đại sư muốn tới Côn Luân Sơn ta làm khách, ta cũng hoan nghênh.”
Nghe xong câu này, Gia Cát Thanh Sơn vội vàng rời khỏi.
Côn Luân Sơn? Cái loạt ma quật như vậy, kiếp sau hắn cũng không muốn tới.
Một tông sư trân đạo mà thôi, tuy rất mạnh nhưng Sở Hưu không hề để ý. Gia Cát Thanh Sơn muốn đi thì cứ đi, dù sao hắn cũng không thấy những thứ thật sự cơ mật, cho dù hắn không giữ được miệng cũng không quan trọng.
Sở Hưu chuyển ánh mắt sang phái Triều Hoàng, y nói thẳng: “Triều Hoàng đại sư, bây giờ ngươi có muốn về Đông Tề cũng không được nữa rồi, chưa chắc Đông Tề đã dám thu nhận ngươi.
Hay là ngươi gia nhập Thánh giáo đi? Chỉ cần những thứ Triều Hoàng đại sư làm ra có thể khiến ta hài lòng, xưa nay Thánh Giáo ta chưa từng bạc đãi người mình.”
Triều Hoàng vốn chỉ một lòng nghiên cứu trận đạo, hắn lười quan tâm tới phân tranh Chính Ma gì đó.
Cho nên nghe vậy hắn nói thẳng: “Vậy có thể cho ta tất cả truyền thừa trận pháp của Thiên Khốc Ma Tôn hay không?”
Sở Hưu nói: “Có thể cho ngươi một phần, đợi tương lai nếu ngươi có thể nghiên cứu ra càng nhiều trận pháp cho Thánh Giáo ta, những truyện thừa trận đạo tiếp theo của Thiên Khốc Ma Tôn đều có thể cho ngươi.”
Triều Hoàng không buồn do dự nói thẳng: “Thành giao.”
Đối với hắn, Côn Luân Ma Giáo đã đủ mạnh, cũng đủ lớn, chắc chắn có thể cung cấp cho hắn càng nhiều tài nguyên, giúp hắn chuyên tâm vào nghiên cứu trận pháp hơn nữa.
Quan trọng nhất là còn có truyền thừa trận đạo của Thiên Khốc Ma Tôn, đây là thứ Triều Hoàng khao khát đã lâu, trước đó hắn chỉ nhận được một phần, nhưng chỉ riêng phần đó thôi cũng khiến hắn được lợi không nhỏ.
Trận pháp nổi liền hai giới đã hoàn thành cho nên mỗi ngày tin tức ở hạ giới đều được đưa tới khu vực Nam Man ở Đại La Thiên, sau đó lại từ khu vực Nam Man đưa tới trận pháp trong Nam An Phủ, cuối cùng lại chuyển đến Thương Ngô Quận.
Tuy quá trình hay khá rườm rà, nhưng có thể cam đoan mọi chuyện gió thổi cỏ lay ở hạ giới đều không gạt được Sở Hưu, cho nên dù không tới hạ giới, Sở Hưu cũng có thể nắm được mọi tin tức liên quan tới hạ giới.
Thời gian gần đây hạ giới vẫn khá yên ổn, sau khi Sở Hưu hủy diệt hai đại tông môn Phật môn, y bắt đầu biến thành cuồng ma xây dựng trong khu vực Nam Man, điên cuồng xây dựng phân đường, dáng vẻ như muốn bố trí khu vực Nam Man thành Côn Luân thứ hai.
Đối với hành động này của Côn Luân Ma Giáo, đại đa số người trong giang hồ chỉ thở dài một tiếng.
Rốt cuộc Côn Luân Ma Giáo cũng ngừng khuếch trương, đối với bọn họ như vậy cũng là bớt đi một tầng uy hiếp.
Nhưng một số võ giả có kiến thức nghe tin này lại càng lo lắng.
Năm trăm năm trước khi Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh phong, các phân đường cũng được mở trên khắp giang hồ, thậm chí cả Tây Vực cũng có phân đường của Côn Luân Ma Giáo.
Đến lúc Côn Luân Ma Giáo xâu chuỗi các phân đường ở khắp nơi, từ từ xâm chiếm, cũng là lúc toàn bộ giang hồ tan rã.
Đương nhiên những người cảm giác được nguy cơ như vậy chỉ là số ít.
Không ít người còn cảm thấy Sở Hưu khá coi trọng chữ tín. Ít nhất y nói sau khi diệt Phật sẽ không tới gây sự với các thế lực võ lâm khác, y cũng làm như vậy.
Hạ giới không có chuyện gì, Sở Hưu vốn định trở về Đại La Thiên, nhưng đi nửa đường lại ngừng.
Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Ngươi không định về Đại La Thiên à? Định giải quyết triệt để đám dư nghiệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện hay sao?”
Tuy Sở Hưu diệt phật, nhưng Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn còn một số dư nghiệt sót lại.
Thời gian này Sở Hưu luôn bận rộn ở Đại La Thiên, y không có thời gian tiêu diệt bọn họ.
Sở Hưu nghe vậy lắc đầu nói: “Không liên quan gì tới Phật môn, ta chỉ đột nhiên nghĩ ra, ở hạ giới chúng ta vẫn còn một kình địch, một kình địch trong tương lai.”
“Thiên Môn?” Lục Giang Hà cau mày nói.
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Ở hạ giới, xét tới thế lực có thể nói Sở Hưu đang đứng trên đỉnh cao.
Xét theo thực lực, hiện giờ Sở Hưu chỉ chưa nắm chắc đối phó với vài người. Một là lão thiên sư không biết sâu cạn, tuy đã già nhưng càng già càng mạnh, càng có tinh thần.
Còn một thì gần như đạt tới cực hạn của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Dạ Thiều Nam.
Còn người cuối cùng chính là Quân Vô Thần của Thiên Môn, bất luận bản thân Quân Vô Thần hay Thiên Môn đều rất khó đối phó.
Đương nhiên còn phải thêm cả Chung Thần Tú, nhưng có thêm hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc Chung Thần Tú, không chạm vào nhân quả của hắn, hắn sẽ không làm khó ngươi.
Trong ba người này, lão thiên sư và Sở Hưu không ân oán gì, lập trường của Thiên Sư Phủ cũng không quá cực đoan.
Còn Dạ Thiều Nam theo đuổi cực hạn võ đạo, tuy hai bên đều là Ma đạo, nhưng ít nhất khi Chính đạo hoàn toàn suy bại, sẽ không có chuyện đôi bên động thủ.
Chỉ có Quân Vô Thần là kẻ khiến Sở Hưu e ngại nhất.
Đinh Đầu Thất Tiễn lần trước cực kỳ quỷ dị, Sở Hưu thậm chí còn không thấy người mà thiếu chút nữa mất mạng.
Lục Giang Hà nói hai chữ Thiên Môn xong cũng gãi đầu một cái, cảm thấy khó giải quyết.
Năm trăm năm trước Thiên Môn mới là không cần để mắt tới nhất, một thế lực suýt nữa bị giáo chủ giết sạch, có gì mà đắc ý?
Nhưng đó là năm trăm năm trước, không phải hiện tại.
Giáo chủ Sở Hưu tuy cũng là giáo chủ nhưng hiển nhiên không góp sức nhiều bằng Độc Cô giáo chủ năm trăm năm trước.
Lục Giang Hà trực tiếp lắc đầu nói: “Ngươi định giải quyết Thiên Môn ngay bây giờ ư? Khó lại càng khó, chỉ riêng Quân Vô Thần thôi, ngươi định giải quyết ra sao?”
Sở Hưu cũng lắc đầu nói: “Không có cách nào giải quyết Quân Vô Thần, ở Đại La Thiên ta cũng đã gặp vài chí cường giả cảnh giới Võ Tiên. Ta dám khẳng định Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy đều không bằng Quân Vô Thần.
Cũng chỉ có Diệp Duy Không là ta không cách nào phân biệt được giữa hắn và Quân Vô Thần ai mạnh ai yếu.
Cho dù chúng ta không thể đánh được Quân Vô Thần, bây giờ cũng phải nghĩ cách tìm hiểu tình hình của Thiên Môn. Bằng không một khi Thiên Môn xuất thủ, chúng ta còn không có cơ hội chống trả.”