Hiện tại Côn Luân Ma Giáo đã khống chế Bắc Yên và khu vực Nam Man. Các loại tài nguyên ở Nam Man đã bị Côn Luân Ma Giáo chiếm cứ, còn ở Bắc Yên cũng được Mai Khinh Liên phái rất nhiều người tới, vừa trợ giúp Bắc Yên trấn áp các tông môn võ lâm, vừa khai thác khu vực Cực Bắc.
Tuy đây là nơi lạnh lẽo hoang vu nhưng không có nghĩa là sản vật không phong phú, bằng không Đại Quang Minh Tự đã chẳng thành lập tông môn tại đây.
Đủ loại khoáng sản tài nguyên được khai thác, hầu hết đều được vận chuyển tới Đại La Thiên, cung cấp cho Viên Cát đại sư và Triều Hoàng bố trí trận pháp, dáng vẻ không khác nào xây dựng cứ điểm tại khu vực Nam Man như tổng bộ Ma Giáo, thậm chí còn trịnh trọng hơn ở hạ giới.
Dù sao tại hạ giới không có ai dám vuốt râu hùm Côn Luân Ma Giáo trong thời điểm này.
...
Bốn tháng sau, trên con đường nhỏ tiếp giáp giữa Thương Ngô Quận và Lăng La Quận, Lục Giang Hà nhàm chán ngồi trong căn đình, ôm một vò rượu ngồi chờ, thi thoảng lại uống một ngụm.
Toàn bộ Côn Luân Ma Giáo đang rất bận rộn.
Có thực lực thì bận bế quan tu luyện.
Có năng lực thì bận bố trí sắp xếp xây dựng cứ điểm và trận pháp vân vân.
Lục Giang Hà là loại có thực lực nhưng lại không muốn đi tu luyện, cho nên toàn bộ thời gian vừa qua hắn vẫn đi dạo quanh Thương Ngô Quận.
Cuối cùng Mai Khinh Liên thật sự không nhịn nổi nữa, bảo hắn qua phụ trách trông coi đội buôn ở Thương Ngô Quận.
Đội buôn Thương Ngô Quận không chỉ qua lại khu vực Nam Man mà còn vận chuyển ra phía ngoài, trong đó có rất nhiều đội buôn phải đi qua Lăng La Quận.
Hiện tại Lăng La Quận là địa bàn của Hàn Giang Thành, cho nên phải đề phòng đám người Hàn Giang Thành giở trò quỷ, đây là lý do Mai Khinh Liên bảo Lục Giang Hà tới trông chừng đội buôn.
Đương nhiên theo Lục Giang Hà loại chuyện này rất nhàm chán, hắn chỉ ước Hàn Giang Thành gây chuyện, cũng tiện cho mình thư giãn gân cốt.
Chỉ tiếc là Hàn Giang Thành tuy có lúc không tuân theo quy củ nhưng khi chưa thật sự động thủ với Hoàng Thiên Các, bọn họ cũng lười gây chuyện lặt vặt.
Còn lúc này Lục Giang Hà bộ dạng nhàn nhã lại không phát hiện cách hắn vài dặm, trong căn lầu cao biên giới Lăng La Quận có người đang quan sát hắn.
“Lần trước kẻ phế bỏ ngươi ở Lăng Tiêu Thành chính là hắn? Hắn có bí pháp huyết luyện quỷ dị mà lại thần dị?”
Người vừa nói là một ông lão mặc áo bào đỏ máu tướng mạo âm độc, không ngờ hai mắt cũng có màu đỏ máu, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Bộ huyết bào đó cũng cực kỳ quái dị, không phải màu máu đơn thuần mà như có một lớp huyết dịch chuyển động bên trên, tựa như vật sống, quỷ dị không nói nên lời.
Lão già này chính là giáo chủ của Huyết Hà Giáo, Huyết Hà lão tổ.
Rốt cuộc tên thật của hắn là gì đã rất ít người nhớ được, dù sao khi hắn dương danh ở Đông Vực đã gọi là Huyết Hà lão tổ.
Trong phạm vi Đông Vực, ngoài cường giả Võ Tiên ra, uy thế lớn nhất chính là hắn.
Đứng bên cạnh hắn là Âm Huyết Lệ bị Lục Giang Hà thiếu chút nữa hút sạch máu tươi, phế bỏ tu vi trong trận đánh cược võ đạo,
Lần trước tuy Lục Giang Hà không hạ thủ giết người nhưng đã hút sạch khí huyết toàn thân của Âm Huyết Lệ.
Đối với võ giả chuyên tu luyện lực lượng khí huyết như Âm Huyết Lệ, như vậy chẳng khác nào phế sạch tu vi.
Hiện giờ đã qua gần nửa năm nhưng Âm Huyết Lệ vẫn chưa khôi phục tới thời kỳ đỉnh phong, vẫn như cái xác ướp.
Tuy hiện giờ hắn vẫn còn tu vi cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng nếu thật sự giao thủ, có lẽ còn không đánh nổi cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
“Chính là kẻ này!”
Âm Huyết Lệ nhìn chằm chằm vào Lục Giang Hà ở đằng xa, ánh mắt lộ vẻ oán hận.
Từ lần trước hắn bị Lục Giang Hà phế bỏ, địa vị của hắn trong Huyết Hà Giáo đã rơi xuống cả ngàn trượng, thậm chí đám sư đệ cũng không để hắn trong mắt, sư phụ cũng có vẻ không coi trọng hắn.
Nhưng may là hắn đưa về một tin tức khiến sư phụ chưa từ bỏ hắn hoàn toàn, tin tức đó chính là công pháp của Lục Giang Hà!
Công pháp truyền thừa của Huyết Hà lão tổ đã có trình độ rất mạnh về mặt khí huyết, ít nhất theo Âm Huyết Lệ là như vậy.
Nhưng nếu so sánh với Lục Giang Hà, công pháp của Huyết Hà Giáo bọn họ thật sự không thể sánh được, cấp độ công pháp của Lục Giang Hà chắc chắn phải cao hơn Huyết Hà Giáo bọn họ một tầng.
Hơn nữa nếu không vì công pháp khắc chế, lần trước hắn đã chẳng thua thảm như vậy, bị Lục Giang Hà lấy yếu thắng mạnh, trực tiếp áp đảo.
Cho nên hắn lập tức báo tin về cho Huyết Hà lão tổ, hơn nữa xúi giục hắn ra tay với Lục Giang Hà, ép hỏi công pháp.
Chỉ có điều, tuy Huyết Hà lão tổ động tâm, nhưng thời gian trước Lục Giang Hà vẫn luôn ở Thương Nam Phủ, Huyết Hà lão tổ cũng chẳng có cách nào.
Tuy hắn là người có số má trong võ lâm ở Đông Vực, hơn nữa còn đứng về phe Hàn Giang Thành, nhưng hắn còn chưa cuồng vọng tới mức tiến đánh phủ quận trưởng trước khi Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các khai chiến triệt để.
Thực lực của hắn cũng ngang với Tân Già La, nhưng sau lưng hắn không có Phạm Giáo.
Mãi tới gần đây Lục Giang Hà ra ngoài áp tải đội buôn, hắn mới tìm được cơ hội.
Huyết Hà lão tổ đưa mắt nhìn sang Âm Huyết Lệ, giọng nói khàn khàn lạnh lùng: “Ngươi có chắc là công pháp trên người kẻ này mạnh mẽ đến vậy không? Vượt qua Huyết Hà Giáo chúng ta một cấp độ?
Ngươi phải biết dù sao đối phương cũng là người của tên Sở Hưu kia, còn Sở Hưu là quận trưởng của Thương Ngô Quận.
Chúng ta động tới người của hắn ở Thương Ngô Quận chẳng khác nào khiêu khích Hoàng Thiên Các, chuyện này ảnh hưởng ra sao, ngươi có hiểu không?”
Trong mắt Huyết Hà lão tổ lóe lên ánh sáng lạnh, trực tiếp đâm vào đáy lòng Âm Huyết Lệ, khiến hắn run rẩy.
Hắn ở Huyết Hà Giáo đã lâu, cũng biết Huyết Hà lão tổ là người như thế nào.
Đừng nhìn hắn là đại đệ tử của Huyết Hà lão tổ, cũng là người có thực lực mạnh nhất nên trước đây được chiều chuộng nhất.
Nhưng bây giờ hắn đã bị phế bỏ, đối với Huyết Hà Giáo, hay nên nói là đối với Huyết Hà lão tổ, hắn đã chẳng có tác dụng gì. Lúc này chỉ cần hắn để lộ một chút sơ hở thôi, vị sư phụ này sẽ lấy đi chút tinh huyết cuối cùng của hắn.
Âm Huyết Lệ cắn răng nói: “Sư phụ, ta cam đoan bằng cả tính mạng mình, chắc chắn công pháp trên người Lục Giang Hà và công pháp của Huyết Hà Giáo chúng ta có chung nguồn gốc, hơn nữa năng lực cường đại hơn, càng thần dị hơn!
Chỉ cần lấy được công pháp đó, chắc chắn thực lực tổng hợp của Huyết Hà Giáo chúng ta sẽ tăng thêm rất nhiều, cho dù vì vậy mà đắc tội với Hoàng Thiên Các cũng vẫn có lợi!”
Nghe Âm Huyết Lệ nói như vậy, Huyết Hà lão tổ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lao về phía Lục Giang Hà.
Lúc này Lục Giang Hà còn đang nhàn nhã uống rượu, nhưng một khắc sau hắn lập tức ném bình rượu sang một bên, sắc mặt nghiêm nghị nhìn một hướng.
Năm trăm năm trước hắn đã theo Độc Cô Duy Ngã chinh chiến, năm trăm năm sau lại theo gót Sở Hưu trải qua không ít trận đại chiến, cảm giác đối với sát khí vô cùng nhạy bén.
Có người định ra tay với hắn!
Một khắc sau hai thân hình đỏ máu hạ xuống, Huyết Hà lão tổ kinh ngạc nói: “Cảm giác nhạy bén đấy.”
Ngay khoảnh khắc Lục Giang Hà thấy Âm Huyết Lệ, hắn đã biết đối phương tới gây chuyện.
Lại đưa mắt nhìn sang Huyết Hà lão tổ, Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Làm gì vậy, thế này là đánh trẻ xong thì già tới? Tỷ thí lôi đài không đánh được thì gọi một lão già tới gây chuyện với ta, có còn thể diện hay không?”