Trọng Sinh Làm Giáo Chủ Ma Giáo - Côn Luân Ma Chủ (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166. Dùng Thực Lực Nói Chuyện

Chương 166. Dùng thực lực nói chuyện

Quan hệ giữa Vệ Hàn Sơn và Giang gia cũng chẳng mấy thân mật, sau khi biết Giang gia bị Sở Hưu tiêu diệt, Vệ Hàn Sơn tức tối như vậy là vì Sở Hưu ảnh hưởng tới lợi ích của hắn.

Giang gia đã đáp ứng chuyển một phần việc làm ăn buôn bán tới Thương Châu Phủ, như vậy hắn cũng nhận được chút tiền hiếu kính. Kết quả giờ Giang gia lại bị Sở Hưu tiêu diệt, vậy chỗ tiền đó hắn biết đi đòi ai?

Hơn nữa phương thức làm việc như Sở Hưu rõ ràng là phá hoại quy củ.

Một số tông môn thế gian trên đất Quan Trung ngấm ngầm buôn lậu một số hàng hóa vi phạm lệnh cấm nhưng lợi nhuận kếch xù, đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần không thành lớn chuyện cơ bản không ai đi quản.

Nhưng tương tự, những tông môn thế gia này cũng sẽ nộp chút tiền hiếu kính lên cho các tuần sát sứ bên trên, khiến bọn họ nhắm một mắt mở một mắt hoặc coi như không thấy hành động của mình. Đây là quy tắc ngầm trong Quan Trung Hình Đường.

Mà giờ Sở Hưu hành xử bá đạo như vậy rõ ràng phá hoại quy tắc ngầm này. Mặc dù hiện tại y chỉ làm vậy trên địa bàn của mình, nhưng y đại biểu cho cả Quan Trung Hình Đường, làm vậy không chỉ liên lụy tới một mình y!

“Đúng là làm loạn!”

Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, lập tức gọi người thay y phục Quan Trung Hình Đường tiến tới Kiến Châu Phủ.

Những quy tắc ngầm đó không phải do cấp trên Quan Trung Hình Đường thiết lập, nhưng đây là lợi ích sau khi những tuần sát sứ bọn họ thỏa hiệp nhượng bộ với các thế lực võ lâm. Toàn bộ Quan Trung Hình Đường có như vậy không họ không biết, dẫu sao đất Quan Tây bọn họ cũng làm vậy.

Giờ tên người mới Sở Hưu này chẳng hiểu chuyện đi phá hoại quy tắc ngầm như vậy, khó đảm bảo sẽ không khiến các tông môn giang hồ dưới tay Vệ Hàn Sơn và các tuần sát sứ khác căm thù. Đến lúc đó tiền này cũng chẳng dễ thu.

...

Trong Kiến Châu Phủ, Sở Hưu đích thân dẫn người phân chia bảo vật cùng tài nguyên lấy được từ Giang gia.

Những thứ này mặc dù chia thành ba phần bất đồng nhưng lại không thể tùy ý phân chia được. Đương nhiên phải chú trọng lợi ích bản thân.

Cho nên trước đó Sở Hưu xem xét một phen, để người sau phân loại theo tiêu chuẩn của mình sau đó mới dẫn đầu lựa chọn những thứ mình cần.

Đúng lúc này, Đỗ Quảng Trọng đột nhiên tới nói: “Đại nhân, tuần sát sứ Thương Châu Phủ Vệ Hàn Sơn tới!”

Sở Hưu chau mày nói: “Hắn tới làm gì?”

Sở Hưu vẫn chưa quên lúc ở phân bộ Hình Đường Quan Tây, Vệ Hàn Sơn đã tỏ thái độ ra sao với y, lúc đó chẳng thể coi là thân mật được.

Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Tâm trạng Vệ đại nhân có vẻ không được tốt, thuộc hạ cũng không dám hỏi nhiều.”

“Vậy tới gặp xem sao.” Sở Hưu thản nhiên nói.

Vệ Hàn Sơn đột nhiên tới đây như vậy, Sở Hưu cũng đoán được đối phương có ý gì.

Ngoại trừ chuyện mình diệt môn Giang gia, còn gì khiến đối phương chú ý nữa?

Khi Sở Hưu tới phòng nghị sự, Vệ Hàn Sơn đã ôm vẻ mặt âm trầm chờ đợi tại đó. Thấy Sở Hưu đi tới, Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi thật to gan!

Mới nhận chức tuần sát sứ không được mấy ngày đã gây chuyện lớn đến như vậy, trên tay không chút chứng cớ mà dám ra tay tiêu diệt một thế gia truyền thừa lâu đời như Giang gia. Ngươi có còn để quy củ Quan Trung Hình Đường trong mắt hay không?”

Sở Hưu thần sắc lạnh nhạt ngồi xuống, uống một hớp trà rồi mới giơ hai ngón tay thản nhiên đáp: “Thứ nhất khi diệt Giang gia ta có chứng cớ. Sở Hưu ta làm việc luôn có lý do bằng chứng. Không có chứng cớ sao ta lại động thủ?”

“Thứ hai.” Sở Hưu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh bằng: “Ngươi là thứ gì, ta to gan hay không ngươi có tư cách gì đòi quản? Đừng quên ngươi ta đều là tuần sát sứ, ngươi muốn lo chuyện bao đồng cũng chẳng quản được tới đầu của ta!”

Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt Vệ Hàn Sơn âm trầm tới cực điểm.

Sở Hưu cùng hắn quả thật đều là tuần sát sứ, nhưng trước mắt Sở Hưu chỉ có Ngoại Cương còn hắn đã là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Đối phương khiêu khích như vậy, Vệ Hàn Sơn trực tiếp cười lạnh đáp: “Ta là thứ gì? Được được được, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem ta rốt cuộc là ai!

Đừng tưởng mượn hơi Sở đại hiệp được tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, trở thành tuần sát sứ là có thể ngồi ngang hàng với tuần sát sứ Quan Tây ta. Bất luận trong Quan Trung Hình Đường hay ngoài Quan Trung Hình Đường đều phải xem thực lực!”

Dứt lời thanh trường đao mảnh khảnh màu trắng bạc vung lên trong tay Vệ Hàn Sơn, hàn khí lượn lờ trên lưỡi đao. Một đao chém ra, cương khí băng hàn như dải lụa bạc ầm ầm chém về phía Sở Hưu!

Sở Hưu phát sau mà đến trước, trên Hồng Tụ Đao bùng lên Huyết Luyện Thần Cương, đao mang đỏ rực giao nhau với đao cương của Vệ Hàn Sơn, lập tức phát ra một tiếng nổ cương khí mãnh liệt. Đao cương hai người đều biến mất giữa không trung, cục diện ngang tài ngang sức.

Ánh mắt Vệ Hàn Sơn lóe lên vẻ kinh ngạc, một đao vừa rồi của hắn không dùng hết toàn lực. Dù sao hai bên đều là tuần sát sứ, hắn có thể giáo huấn Sở Hưu nhưng không thể giết chết Sở Hưu ngay trước mặt mọi người.

Nhưng cho dù như vậy hắn cũng mạnh hơn Sở Hưu một đại cảnh giới, kết quả cương khí của Sở Hưu lại kinh khủng như vậy. Cương khí ẩn chứa huyết khí cùng sát khí kinh người đó không ngờ lại có thể tùy ý ngăn cản đao cương của hắn.

Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, thế đao xoay chuyển, hàn khí lạnh lẽo vô tận ngưng tụ trên lưỡi đao của hắn, cương khí kéo dài chừng vài trượng. Luận về tích lũy dẫu sao hắn cũng là cường giả hợp nhất tinh khí thần, Tam Hoa tụ đỉnh. Về mặt lực lượng vượt xa Sở Hưu.

Thế đao như cuồng phong rít gào chém thẳng xuống, những nơi nó đi qua luồng hàn khí giá lạnh khiến mặt đất phủ một lớp băng mỏng.

Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đã ngưng tụ tùng luồng khói đen quẩn quanh, lực lượng A Tỳ Đạo Tam Đao thi triển ra, ầm ầm chém xuống. Luồng hàn ý âm tà kia còn cường đại hơn cương khí hàn băng của Vệ Hàn Sơn.

Vô Gian Địa Ngục khai mở, lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao khiến cả Vệ Hàn Sơn cũng không khỏi kinh hãi.

Hắn làm tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường đã nhiều năm, tiếp xúc với không ít hung đồ Ma đạo, cũng hiểu khá rõ về công pháp Ma đạo.

Nhưng bất cứ công pháp của hung đồ ma đạo nào cũng không tà ác và… khủng khiếp như một đao kia của Sở Hưu!

Một tiếng cương khí vỡ nát vang lên, A Tỳ Đạo Tam Đao trực tiếp đánh tan thế đao của Vệ Hàn Sơn, lực lượng kia thậm chí khiến Vệ Hàn Sơn âm thầm sợ hãi.

Mà lúc này Sở Hưu vẫn không dừng lại, ngược lại hắc khí trên thân đao lại đậm thêm một chút, y chuẩn bị bộc phát ra đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao!

Cũng như Vệ Hàn Sơn đã nói trước đó, bất luận trong Quan Trung Hình Đường hay ngoài Quan Trung Hình Đường, thân là võ giả, mọi người đều phải xem thực lực!

Mặc dù Sở Hưu cũng là tuần sát Quan Tây như Vệ Hàn Sơn nhưng rõ ràng bọn Vệ Hàn Sơn chưa từng coi Sở Hưu như người cùng cấp bậc.

Chuyện hôm nay mà đổi thành người khác, Vệ Hàn Sơn dám chạy thẳng tới cửa răn dạy Sở Hưu? Làm vậy rõ ràng là gây hấn! Hắn sẽ chỉ phái người tới thăm dò thái độ cùng lời đồn bên phía đối phương chứ không vênh váo hung hăng như hiện giờ.

Cho nên lần này Sở Hưu hoàn toàn không có ý lưu thủ, chẳng phải ngươi bảo phải xem thực lực ư? Vậy được, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem thực lực của ta!

Cảm nhận được lực lượng ẩn trên thân đao, ánh mắt Vệ Hàn Sơn cũng lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Lúc đầu hắn chỉ định giáo huấn tên Sở Hưu này một chút, nào ngờ thái độ đối phương lại cứng rắn tới vậy, thực lực cũng vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Chỉ là Ngoại Cương cảnh đã có thể đánh với hắn tới mức này, quả không hổ danh người bước lên Long Hổ Bảng.

Có điều Ngoại Cương cảnh dẫu sao cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh, chênh lệch một cảnh giới lớn không dễ bù đắp như vậy.

Vệ Hàn Sơn xiết chặt trường đao trong tay, cương khí toàn thân ngưng tụ trên đao, cương khí băng hàn lại biến hóa mười phần kỳ dị, ngưng tụ thành băng tinh, phảng phất như từng đóa hoa tuyết quẩn anh thân đao của hắn.

Ngày trước Vệ Hàn Sơn đã từng tới núi tuyết nơi Cực Bắc, quan sát cảnh tượng tuyết lở lĩnh ngộ chân lý võ đạo, còn từng luận bàn với võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cuối cùng sáng tạo ra chiêu thức Băng Ly Trảm này. Đây là thủ đoạn ẩn giấu của hắn.

Trừ phi đối mặt với đối thủ cực kỳ khó đối phó, nếu không Vệ Hàn Sơn sẽ không tùy tiện vận dụng chiêu thức này.

Chân khí hàn băng ngưng tụ lại một chỗ, lực trùng kích như tuyết lở, uy lực quả thật cường đại nhưng lực phản phệ bản thân cũng rất lớn. Cho nên hắn cũng không thường dùng.

Nhưng giờ đối mặt với Sở Hưu, hắn đã bị một võ giả Ngoại Cương cảnh ép tới mức này, nếu không vận dụng thủ đoạn ẩn giấu không khéo thật sự chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.

Ngay lúc cả hai chuẩn bị bộc phát ra đòn thế mạnh nhất của mình, một bóng người lại lao vọt tới giữa cả hai, cương khí như làn gió mát tỏa ra hòa tan khí thế nặng nề giữa hai người.

Người đột nhiên xuất hiện này chính là tuần sát sứ Lân Châu Phủ - Khương Đào Nhiên, cũng là một vị tuần sát sứ địa bàn liền kề với Sở Hưu.

Lúc này Khương Đào Nhiên chắp tay cười ha hả nói: “Hai vị, mọi người đều là đồng liêu, có chuyện gì mà cứ nhất quyết động thủ như vậy?

Người trong Quan Trung Hình Đường nội đấu, kẻ bên ngoài lại xem trò vui. Còn xin hai vị tỉnh táo một chút.”

Thấy Khương Đào Nhiên ra mặt, Sở Hưu cùng Vệ Hàn Sơn đều biết lần này không đánh tiếp được, đều hừ lạnh một tiếng thu hồi binh khí bản thân.

Có điều Sở Hưu nhìn gương mặt mỉm cười tủm tỉm của Khương Đào Nhiên, ánh mắt lộ chút thâm ý.

Vị này cũng không phải đèn cạn dầu, Lân Châu Thành trung tâm của Châu Phủ cách Kiến Châu Thành không xa, chắc hẳn đối phương đã tới từ sớm.

Nhưng hắn sớm không xuất trễ không hiện, lại chỉ ra tay khi mình và Vệ Hàn Sơn đánh tới lúc mấu chốt, làm người hòa giải, hiển nhiên cũng có tâm tư riêng.

Nếu Sở Hưu không bộc lộ thực lực bản thân, vậy chắc phải tới khi y trọng thương Khương Đào Nhiên mới xuất thủ làm người giảng hòa, không khiến mọi chuyện lớn thêm, thuận tiện còn khiến mình cảm kích.

Vệ Hàn Sơn nhìn Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi làm xằng làm bậy phá hoại quy củ của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Chuyện này tuyệt đối chưa xong đâu!

Chuyện này ta sẽ bẩm báo lên Ngụy đại nhân để ngài ấy xử lý. Cứ tiếp tục để hạng người như ngươi làm tuần sát sứ, thanh danh phân bộ Hình Đường Quan Tây chúng ta đều bị hủy trong tay ngươi!”

Sau khi nói xong Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Chất vấn

 

Bình Luận (0)
Comment