Sau khi cất thứ này vào hộp báu không gian, Sở Hưu không vội hủy nó đi.
Thứ này là hạt nhân nhưng cũng là bảo vật, đương nhiên phải tìm một nơi an toàn nghiên cứu một phen rồi mới hủy.
Lục Tam Kim lại gần, lắc đầu nói: “Sở huynh, ta phát hiện mỗi lần ngươi xuất thủ, ta đều có cảm giác thất bại.
Vì sao ta cảm thấy ngươi bế quan khổ tu còn không lâu bằng ta, nhưng thực lực của ngươi lại tiến bộ nhanh chóng đến vậy?”
Sở Hưu vỗ vai hắn nói: “Chuyện này phải xem thiên phú, ngươi có cố cưỡng cầu cũng vô dụng.
Nhưng ngươi không cần lo lắng, thêm mấy lần là quen ngay thôi.”
Lục Tam Kim: ". . ."
Tuy đạo lý là vậy, nhưng sao hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng?
“Đúng rồi, Sở huynh, ngươi vừa từ phía đằng kia qua à? Có thấy bọn các chủ không? Ở đây ta cũng có thể cảm giác thấy chấn động cường đại do cường giả cảnh giới Võ Tiên giao thủ, chẳng lẽ nơi đó cũng có bảo bối gì?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Có thấy, bọn họ đang tranh đoạt một con mắt của ma thần thượng cổ để lại.
Bản thân tòa động thiên phúc địa này là do thân thể ma thần thượng cổ biến thành, còn ma thần thượng cổ này có ba con mắt, trong con mắt dọc ở giữa ẩn chứa năng lực cực kỳ cường đại cho nên khiến cho các cường giả cảnh giới Võ Tiên tranh đoạt.
Các chủ và Phương Ứng Long, Lệnh Hồ Tiên Sơn của Lăng Tiêu Tông đang tranh đoạt kịch liệt với các võ giả Nam Vực.
Nhưng đám võ giả Nam Vực kia ra tay đúng là hung ác, vị của Thiên Hạ Kiếm Tông kia xuất thủ chiêu nào cũng như muốn đoạt mạng người khác. Đúng là không khác gì giao chiến sinh tử.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lục Tam Kim lại cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi nói đám người Nam Vực kia ra tay như muốn giết người?”
“Đúng vậy, có chuyện gì à?”
Lục Tam Kim biến sắc nói: “Hỏng bét! Có lẽ đám người Nam Vực kia không muốn đoạt bảo mà muốn đánh trọng thương võ giả Đông Vực chúng ta, âm mưu làm loạn!
Chỉ là một động thiên phúc địa được khai phá mà thôi, trừ phát hiện bảo vật trong đó có thể tạo ra cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên, nếu không không thể nào khiến cường giả cảnh giới Võ Tiên liều mạng tranh đoạt được.”
Sở Hưu không phải người của Đại La Thiên, chỉ riêng Đông Vực thôi mà hắn còn chưa biết hết, nói chi Nam Vực.
Cho nên trước đó thấy nhiều người tranh đoạt như vậy, hơn nữa người của Nam Vực còn ra tay rất nặng, tuy Sở Hưu và Lục Giang Hà đều lấy làm lạ, nhưng bọn họ còn tưởng chuyện này là bình thường.
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi định tới giúp Phương Ứng Long? Các chủ cũng tham gia trận chiến đó, nhưng mục tiêu chủ yếu của bọn chúng không phải các chủ mà là vị đệ nhất nhân Đông Vực Phương Ứng Long.”
Lục Tam Kim trầm giọng nói: “Không phải giúp Phương Ứng Long mà là chúng ta tự giúp mình.
Thật ra từ xưa Đông Vực và Nam Vực đã có một số mâu thuẫn ngầm, khi còn sống lão các chủ đã kể cho ta những chuyện này.
Đông tây nam bắc tứ vực, hiện tại thực lực của Đông Vực yếu nhất, tình hình của Nam Vực tệ nhất.
Cứ như vậy, Nam Vực chắc chắn sẽ mất cân bằng. Hơn nữa các tông môn ở Nam Vực thì Ma đạo cực đoan, kiếm tông cố chấp, Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn quật khởi sau nhưng cũng không dễ đối phó, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Môi hở răng lạnh, tuy Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các chúng ta đấu đá với nhau đã lâu, nhưng hai bên đều không định hủy diệt hoàn toàn đối phương, chỉ muốn kiềm chế làm đối phương suy yếu mà thôi.
Nhưng nếu đổi lại là đám tông môn Nam Vực kia, bọn chúng sẽ ra tay diệt một thật. Cho nên Hoàng Thiên Các ta không thể bỏ mặc chuyện này được!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu như có suy nghĩ, chỉ không biết y đang nghĩ gì. Nhưng y vẫn đi theo Lục Tam Kim tới chỗ các cường giả cảnh giới Võ Tiên giao chiến.
Khi đám người Sở Hưu và Lục Tam Kim tới chiến trường, cảnh tượng nơi này đã khiến bọn họ sợ tới ngây người.
Sở Hưu chợt phát hiện, thật ra y có thể không tốn nhiều công sức đi tìm hạt nhân của động thiên phúc địa này, vì toàn bộ động thiên phúc địa này đã bị vài vị cường giả Võ Tiên đánh xuyên qua rồi!
Ngoài Viên Không Thành của Thiên Ma Cung không xuất hiện, không biết đi làm gì, tới tận bảy vị chí cường giả cảnh giới Võ Tiên giao thủ tại đây, uy thế không khác gì ngày tận thế.
Động thiên phúc địa này vốn không phải một thế giới thật sự mà chỉ là một tiểu thế giới được hình thành từ thi thể ma thần thượng cổ mà thôi.
Cho nên quy tắc của nơi này vốn đã không hoàn chỉnh, có sơ hở, có thiếu hụt.
Dưới thế công điên cuồng của mấy vị cường giả cảnh giới Võ Tiên này, tiểu thế giới vốn đã đầy vết rách, thậm chí làn sương mù đỏ máu trải rộng khắp động thiên phúc địa cũng bị xua tan sạch sẽ.
Bên phía Đông Vực thua kém về số lượng, hơn nữa vị đệ nhất cường giả Đông Vực Phương Ứng Long không biết gặp chuyện gì, hình như trước đó bị tập kích thụ thương, hiện tại bị Mộ Bạch Sương áp đảo tới không ngẩng đầu lên được, nhờ có Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ chiến lực kinh người, lấy một địch hai, ngăn cản một Võ Tiên của Chiến Võ Thần Tông và Nhan Bi Phong nên mới miễn cưỡng chống cự được.
Bên phía Xung Thu Thủy tuy áp đảo được Đào Tiềm Minh, nhưng thắng thua trong trận chiến lần này vẫn phải xem hai vị cường giả cảnh giới Võ Tiên bát trọng thiên kia.
Lúc này trong tình thế hỗn chiến, cho dù là Lục Tam Kim dẫn người tới cũng vô dụng.
Các đệ tử khác của Lăng Tiêu Tông cũng có mặt, thậm chí bọn họ còn không xuất thủ, ai nấy căng thẳng quan sát thắng thua trong trận chiến.
Phương Ứng Long nhìn Mộ Bạch Sương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi thật to gan, không ngờ lại định gây ra đại chiến giữa Nam Vực và Đông Vực.
Đại La Thiên bình an vô sự một vạn năm, hôm nay các ngươi định phá hoại quy củ năm xưa, không sợ mọi người nổi giận à!”
Mộ Bạch Sương lạnh nhạt nói: “Chính vì cái quy củ này một vạn năm rồi không thay đổi, cho nên bây giờ mới cần thay đổi.
Đừng nghĩ quy củ đó quan trọng tới vậy, Đại La Thiên có bốn vực, có ai không phải quét tuyết trước cửa?
Bắc Vực thì Đạo môn độc tôn, với tính cách của Đạo môn, ngoài Đại La Thần Cung ra, bọn họ sẽ không quan tâm tới những chuyện khác.
Bên phía Tây Vực, Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đấu đá nhau một vạn năm, giờ vẫn còn đấu, ngươi nghĩ bọn họ có thời gian để ý tới chuyện này?
Đông Vực đất rộng lắm của cải, Nam Vực cằn cỗi hiểm trở, tài nguyên thiếu thốn.
Hoàn cảnh tốt như vậy mà Đông Vực các ngươi không quý trọng, bây giờ cũng đến lúc đổi người rồi!”
Thiên Hạ Kiếm Tông xưa nay hành xử không hề che che giấu giấu, đây là suy nghĩ của bọn họ, cũng là việc bọn họ định làm.
Không có thù hận bẩn thỉu, chỉ có tương lai của hai vực, tương lai của tông môn.
Phương Ứng Long quát lên một tiếng chói tai, ngưng tụ chín con rồng lớn màu vàng quanh người, nhưng trên chín con kim long này đã mang theo từng vệt huyết văn.
Cửu long tề tụ, không ngờ lại tạo thành một trận thế, tiếng long ngâm bộc phát, thậm chí xé rách động thiên phúc địa, tạo thành một khe nứt lớn.
“Lệnh Hồ! Chuẩn bị rút lui!”