Trong một sa mạc hoang vắng, cảnh tượng giống như ở Lục Đô, vô số quỷ đói ưỡn bụng, tứ chi bé nhỏ giãy giụa bò về phía Thương Thiên Lương.
Thương Thiên Lương cười lạnh nói: “Đã sắp chết đói rồi còn bò chậm rì rì như vậy, sống đã vô dụng, chết có ăn phân cũng chẳng kịp lúc còn nóng!”
Lực lượng khô vinh bộc phát quanh người hắn, đám quỷ đói xung quanh hắn lập tức nổ tung. Hắn trực tiếp giơ tay móc vào bụng một con quỷ đói gầy yếu nhất, lấy ra một viên tinh thạch lớn cỡ hai ngón cái.
Thương Thiên Lương hài lòng cười: “Chậc chậc, nặng khoảng ba lượng, không nhỏ.”
Trong ma quật đen kịt, bóng tối vô tận thôn tính Ngụy Thư Nhai, từng âm thanh trầm trầm nỉ non bên tai lão, khuyên lão ngủ đi, bảo lão nghỉ ngơi.
Ngụy Thư Nhai khẽ thở dài một tiếng: “Đại nghiệp chưa thành, làm sao lão già ta nghỉ ngơi cho đặng?
Nếu mệt mỏi là buông bỏ, vậy thế gian này có mấy ai đi được tới cuối cùng?”
Ngụy Thư Nhai vừa dứt lời, một điểm sáng đã bùng lên trong tay hắn, tựa như Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Sơn, xé tan màn đêm!
Trong tòa thành chết, vô số thi thể mục nát, xương xẩu khô khốc, chen chúc nhau lao về phía Trần Thanh Đế, nhưng nghênh tiếp bọn chúng lại là một nắm đấm cực lớn. Một quyền, diệt thành!
Nhưng giống như yêu quỷ mà Sở Hưu đã gặp, sau khi vỡ vụn nó lại tái hiện. Trần Thanh Đế lại đấm ra một quyền, lặp đi lặp lại, như không biết mệt mỏi.
Cứ lần này nối tiếp lần khác, thậm chí yêu quỷ kia cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi. Tâm cảnh Trần Thanh Đế vẫn không hề thay đổi, cũng không định tìm chân thân của yêu quỷ kia.
Đến cuối cùng, thậm chí yêu quỷ cũng thấy nghi ngờ, liệu có phải kẻ trước mắt là giả không? Rốt cuộc yêu quỷ không chịu nổi nữa, một bộ xương nhỏ nhỏ bỏ chạy dưới mặt đất.
Nhưng nó vừa ngóc đầu lên, một bàn chân đã hạ xuống giẫm nát nó!
“Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!”
Trong chùa miếu đổ nát, vô số hòa thượng cầm kinh văn bình bát không ngừng đọc kinh phật bên tai Lục Giang Hà, khiến tâm thần người khác ối loạn.
Lục Giang Hà cười lạnh một tiếng, xung quanh bộc phát vô số tơ máu, đâm vào người những hòa thượng kia, rút máu tươi của bọn họ ra. Nhưng những hòa thượng kia lại không hề thay đổi.
Lục Giang Hà nhắm mắt lại cười lạnh nói: “Tiểu tử Sở Hưu đã nói không thể tin vào con mắt, không thể tin vào linh giác, nhưng bản tôn chỉ tin vào cảm giác, cảm giác đối với khí huyết!
Ai cũng rất thật, lực lượng khí huyết không khác gì người bình thường, đã vậy, kẻ không giống người nhất chính là quỷ rồi!”
Lục Giang Hà đột nhiên quay lại sờ tượng phật sau lưng, móc từ trong đó ra một viên hồn tinh. Cả chùa miếu lẫn hòa thượng đều tan biến.
Trong quán rượu đèn đuốc sáng trưng, vô số nam tử mạnh mẽ tuấn lãng đang giơ tay sàm sỡ Mai Khinh Liên.
Không sai, theo Mai Khinh Liên, hành động của bọn họ chính là sàm sỡ.
Mai Khinh Liên vẻ mặt khó chịu: “Bà đây thiếu nam nhân đến vậy ư? Cái thứ này nhìn thấu lòng người vậy à?”
Bàn tay ngọc vung nhẹ, Hồng Liên Nghiệp Hỏa lan tỏa, tất cả đều bị đốt trụi.
Một yêu quỷ mập mạp xấu xí muốn bỏ trốn nhưng nó lại kinh hãi phát hiện Hồng Liên Nghiệp Hỏa bùng cháy trong người nó, đến khi nó phản ứng lại thì đã bị đốt thành một viên hồn tinh.
Trong dãy núi ở Trung Châu, Lã Phụng Tiên không gặp yêu quỷ, y chỉnh lẳng lặng đứng nhìn hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần chém giết lẫn nhau bên dưới.
Kết quả không đợi y nhìn ra manh mối gì, không ngờ hai người đồng thời thi triển sát chiêu, trực tiếp đồng quy vu tận. Chuyện này khiến Lã Phụng Tiên đang định mở mang kiến thức về võ đạo của các đại phái, lúc này không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng sau khi ngạc nhiên, y cũng đi tới, lấy hai tấm lệnh bài từ thi thể hai võ giả.
“Vận may không tệ.”
Lã Phụng Tiên mỉm cười xán lạn, hắn không thích chém giết, bây giờ nhặt được hai tấm lệnh bài, vừa hay có thể giúp sức cho Sở huynh.
Ngày đầu tiên sau khi vào Trung Châu, trừ Lã Phụng Tiên ra, tất cả mọi người đều gặp yêu quỷ vào cùng một thời điểm, nhưng không tốn bao nhiêu thời gian đã giải quyết xong, không gặp trường hợp nào khó đối phó như Sở Hưu.
Lúc này tuy Sở Hưu định đi tìm đám người Lã Phụng Tiên, nhưng y không đi lung tung mà trực tiếp cất bước về phía Đại La Thần Cung.
Đại La Thần Cung đã mở cửa nhiều lần, đương nhiên cũng có kinh nghiệm và cách thức do các tiền bối lưu lại.
Mọi người phải chém giết tranh đoạt trong khu vực Trung Châu một tháng thì Đại La Thần Cung mới thật sự mở cửa. Cho nên lúc đầu hầu như không ai đi sâu vào Trung Châu mà chỉ đi vòng quanh bên ngoài giao chiến với các võ giả khác hoặc săn giết yêu quỷ.
Cho nên cứ như vậy, theo vị trí và thời gian, Trung Châu cũng chia thành ba giai đoạn.
Đầu tiên là tìm kiếm đồng hành và chém giết yêu quỷ ở vòng ngoài, tốn khoảng mười ngày. Thời gian này thường thanh trừ khoảng một nửa số người.
Mười ngày tiếp theo là tiến vào khu vực bên trong Trung Châu tiếp tục tranh đoạt chém giết. Lúc này những người lưu lại đều là cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần trở lên, đại đa số có tư cách đi lại một mình trong Trung Châu, có thể chống lại yêu quỷ cấp cao. Trong giao dịch này khoảng khác sẽ thu nhỏ, người của các đại tông môn sẽ tụ tập ở đây.
Còn tới mười ngày cuối cùng, sẽ tiến hành giao chiến ở khu vực lân cận của Đại La Thần Cung, phân định thắng bại, có thể nói là cực kỳ thảm khốc.
Còn bây giờ Sở Hưu trực tiếp bỏ qua bước đầu tiên, định tới con đường nối giữa bên ngoài và bên trong Trung Châu.
Như vậy sẽ có tỷ lệ rất lớn gặp được đám người Lã Phụng Tiên. Hơn nữa y cũng đỡ tốn thời gian hơn.
Dù sao cướp đoạt lệnh bài và hồn tinh trên người kẻ khác sẽ nhanh chóng hơn tự mình đi tìm!
Ngoài cửa một sơn cốc trong khu vực Trung Châu, một lão già bẩn thỉu gương mặt ngây ngốc nhìn phía trước, tay bưng một cái đầu người đẫm máu quơ tới quơ lui.
Thấy bóng dáng Sở Hưu, lão già kia mỉm cười quái dị, giơ cái đầu người lên: “Quý khách có muốn ăn dưa không? Vừa hái đấy, vỏ mỏng lại nhiều nước.”
Sở Hưu nhíu mày, gương mặt mỉm cười quái dị: “Yêu quỷ?”
Lão già kia lại như không cảm giác được, trực tiếp đưa cái đầu người tới. Nhưng một khắc sau cái đầu lại đột nhiên nổ tung, một luồng kiếm quang sắc bén tới cực điểm xuất hiện trước mặt Sở Hưu.
Kết quả lạnh lẽo đóng băng không gian và thời gian, lực lượng quy tắc cũng bị thu nhỏ tới phạm vi ba trượng xung quanh lão già, vừa vặn bao phủ thân hình Sở Hưu.
Khi kiếm quang kia xuất hiện ở mi tâm của Sở Hưu, thân hình của y không thể dịch chuyển tới nửa bước!