Sở Hưu hơi ngạc nhiên nhìn vị Ngô trưởng lão kia, loại đại phái như Lăng Tiêu Tông đúng là có nội tình của đại phái.
Thật ra như Ngô trưởng lão mới là người mà một tông môn muốn có nhất, cũng là lực lượng trung kiên đáng giá nhất.
Xưa nay tông môn không phải của riêng một ai, chỉ có người như Ngô trưởng lão, không sợ uy quyền của kẻ khác, lúc nào cũng đặt lợi ích của tông môn lên đầu, tông môn mới có thể phát triển lâu dài.
Lăng Tiêu Tông có thể nắm giữ thanh danh đại phái đệ nhất Đông Vực hơn một vạn năm, không phải không có nguyên nhân.
Thấy Ngô trưởng lão ép Hiên Viên Vô Song đi khỏi, Thương Thiên Lương phía sau Sở Hưu kinh ngạc truyền âm: “Không ngờ ngươi lại thả thằng nhãi đó đi. Như vậy đâu giống tác phong của ngươi.
Với thực lực của chúng ta, cho dù có diệt sạch đám người Lăng Tiêu Tông trong Đại La Thiên cũng được.
Lăng Tiêu Tông không có ai đột phá Võ Tiên, mạnh nhất chỉ là một vị trưởng lão nửa bước Võ Tiên.”
Sở Hưu nheo mắt truyền âm: “Đừng quên, Lăng Tiêu Tông còn nợ ta một ân tình, thời nay con nợ là to nhất, bây giờ ta cũng sợ bọn chúng trở mặt, chẳng phải uổng phí ân tình kia à?
Ngoài ra, hòa thượng Pháp Minh đang đứng bên cạnh, bây giờ chúng ta đang hợp tác với Thiên La Bảo Tự, không thể làm gì quá đáng được.
Tuy ta không biết tác phong của đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự này có giống như dưới hạ giới không, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng Hiên Viên Vô Song có thể sống sót rời khỏi Đại La Thiên hay không, còn chưa biết được đâu!
Đừng quên trong Đại La Thiên này có vô số nguy hiểm, chết mất vài người cũng rất ‘bình thường’, không phải sao?”
Tuy hiện tại biểu cảm của Sở Hưu rất nhẹ nhàng, nhưng Thương Thiên Lương ở cạnh Sở Hưu lâu như vậy, hắn biết tính cách Sở Hưu.
Y đã nói ra những lời này với giọng điệu như vậy, có thể tưởng tượng được tương lai của Hiên Viên Vô Song sẽ ra sao.
Sở Hưu quay đầu lại, cười khổ với hòa thượng Pháp Minh nói: “Đây là ân oán cá nhân của ta với một số võ giả Đông Vực, đã để Pháp Minh đại sư cười chê rồi.
Người trong giang hồ mà, ngươi không trêu chọc người khác nhưng luôn có người khác tới trêu chọc ngươi.
Vì thể diện của bản thân và những người bầu bạn bên cạnh ta, ta đành phải ương ngạnh đến cùng, không thể nhượng bộ được.”
Pháp Minh cũng gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Chuyện này thì bần tăng biết.
Cũng như đám dị đoan Phạm Giáo kia, cho dù Thiên La Bảo Tự ta không đến trêu chọc bọn chúng, bọn chúng vẫn sẽ nhảy ra gây chuyện.
Sở thí chủ là nhân vật tuấn kiệt ở Đông Vực, bị người khác ghen tị cũng rất bình thường.”
Tuy Pháp Minh cũng cảm thấy hình như kẻ thù của Sở Hưu hơi nhiều, nhưng dù sao trước đó Sở Hưu đã cứu mạng hắn, theo Pháp Minh thấy chắc chắn có kẻ đố kỵ với Sở Hưu, cho nên ở Trung Châu mới có nhiều người nhắm vào y như vậy.
Đặc biệt là Hiên Viên Vô Song, cảm xúc ghen tị trong lòng đối phương đã rất rõ ràng, hiển nhiên tâm trạng này sẽ dần dần ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn.
Sau khi hàn huyên với Pháp Minh vài câu, Sở Hưu mới tới gặp mấy người Lã Phụng Tiên,, hỏi thăm tình huống.
Lục Giang Hà gật gù đắc ý nói: “Lúc trước ngươi còn bảo Trung Châu này nguy hiểm gì đó, yêu quỷ khó đối phó ra sao.
Không thể tin tưởng vào con mắt của mình, cũng không thể tin tưởng cảm giác của mình, cho nên ta chỉ tin vào lực lượng khí huyết mà mình hấp thụ được.
Yêu quỷ không có khí huyết, cho nên không cách nào hấp thu lực lượng khí huyết thì là giả rồi. Thời gian vừa qua thu hoạch của ta cũng không ít đâu.”
Nói đoạn, Lục Giang Hà trực tiếp tung ra một bao hồn tinh lớn, keng ca leng keng, xem ra phải khoảng mấy chục viên, nhưng không có viên nào lớn, trọng lượng chỉ khoảng một cân, to bằng nắm tay trẻ em.
Đương nhiên Lục Giang Hà không nói hết mọi chuyện.
Tuy hắn giết không ít yêu quỷ, nhưng cũng gặp phải không ít cường giả, khí tức trên người mỗi kẻ đều khiến hắn thậm chí không có cả dũng khí ra tay.
Cho nên nhân lúc những người kia còn chưa kịp phản ứng, hắn lập tức thi triển Huyết Độn bỏ chạy không còn tăm hơi, thậm chí khiến những người đó cũng sửng sốt.
Có vài người vốn không có ác ý, thấy Lục Giang Hà vừa gặp mặt đã thi triển Huyết Độn, còn tưởng phía sau mình có thứ gì đáng sợ.
Nhưng chuyện này đúng là mất mặt, ảnh hưởng tới hình tượng Đệ Ngũ Ma Tôn của hắn.
Dù sao Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa vốn chẳng có ai vừa gặp kẻ địch đã bỏ chạy.
“Đừng chủ quan, yêu quỷ cường đại thật sự có thể lặn sâu vào tâm cảnh của ngươi, đến lúc đó cho dù ngươi không hấp thu được lực lượng khí huyết nhưng ngươi vẫn cho rằng mình đã hấp thu được lực lượng khí huyết.” Sở Hưu dạy bảo.
Lục Giang Hà còn thấy không phục, Sở Hưu trực tiếp lấy hồn tinh của quỷ tướng kia ra. Nhìn viên hồn tinh lớn cỡ đầu người nặng chừng mười cân, Lục Giang Hà lập tức im lặng.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Mai Khinh Liên, hơi ngạc nhiên: “Ngươi đã đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”
Mai Khinh Liên rướn phần cổ mảnh khảnh trắng trẻo như tuyết nói: “Sao nào? Các ngươi đột phá từ lâu rồi, giờ ta mới đuổi theo thì kỳ lạ lắm à?
Lực lượng từ hồn tinh của đám yêu quỷ kia rất đặc biệt, đừng nhìn lực lượng bọn chúng rất quỷ dị, lực lượng của hồn tinh lại là lực lượng nguyên thần thuần túy nhất.
Sau khi luyện hóa, kết hợp với Xá Nữ Đại Pháp và Hồng Liên Nghiệp Hỏa, không ngờ lại tạo thành một loại lực lượng cực kỳ quỷ dị, ta cũng nhân cơ hội đó đột phá.”
Nghe chuyện Mai Khinh Liên cũng luyện hóa hồn tinh, Sở Hưu vội vàng hỏi: “Vậy ngươi có bị yêu quỷ để mắt tới, có bị bao vây không?”
Mai Khinh Liên sắc mặt khó hiểu: “Nơi này đâu đâu cũng có yêu quỷ, đi nhầm một bước là vào lĩnh vực của yêu quỷ, vốn dĩ lúc nào chẳng bị bao vây?
Nhưng cũng không quan trọng, Hồng Liên Nghiệp Hỏa có năng lực khắc chế yêu quỷ rất mạnh, ta gần như không gặp phiền toái gì.”
Sở Hưu cũng đoán được đái khái.
Đúng là võ giả luyện hóa hồn tinh rất dễ bị yêu quỷ để mắt tới, nhưng chuyện này được quyết định bởi việc ngươi luyện hóa yêu quỷ đẳng cấp ra sao.
Sở Hưu rất ‘may mắn’, vừa ra ngoài đã gặp một yêu quỷ cấp cao, cho nên sau này cũng bị quỷ tướng nhắm vào.
Hơn nữa, có lẽ những yêu quỷ mà Mai Khinh Liên để mắt tới có cấp bậc không cao, cho nên trước mặt Hồng Liên Nghiệp Hỏa, chúng chỉ là đưa đồ ăn mà thôi.
Sở Hưu lại nhìn sang phía Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, thời gian vừa qua ngươi có gặp nguy hiểm gì không?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Nguy hiểm lớn thì không, nhưng lực lượng của yêu quỷ kia đúng là thú vị. Có điều chúng không cách nào ảnh hưởng tới tâm cảnh của ta.
Ta cũng không gặp võ giả nào có thực lực quá mạnh, hơn nữa còn có vài vị bằng hữu tình cách hào sảng, tỉ thí với nhau vài chiêu rồi giải tán, không có tranh đoạt gì.”
Nói đến đây Lã Phụng Tiên lấy ra hơn mười tấm lệnh bài và một đống hồn tinh nói: “Sở huynh, đây là những gì ta tích cóp được trong thời gian vừa rồi, tuy không nhiều nhưng cũng có thể thêm một chút sức giúp ngươi vào Đại La Thần Cung.”
Nhìn đống hồn tinh cao cỡ nửa người, Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt: “Không phải ngươi chui vào hang ổ yêu quỷ đấy chứ?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải, thực ra ta chưa từng gặp yêu quỷ, đống hồn tinh này đều do ta nhặt.”
"Nhặt!?"
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Đúng là nhặt, lúc trước ta định tìm một hang động để nghỉ ngơi, phát hiện một con yêu quỷ rất yếu. Ta giết chết nó, tìm được di hài của một vị tiền bối, trong di hài của hắn có chỗ hồn tinh này.
Ta nghĩ chắc hắn gặp bất trắc bỏ mạng tại đây, nguyên thần vừa bị đồng hóa thành yêu quỷ thì ta tới giết chết, đống hồn tinh này cũng bị ta nhặt lấy.”
Sở Hưu nhìn thoáng qua viên hồn tinh lớn cỡ đầu người trong tay, lặng lẽ cất đi, không nói gì tiếp.