Bên trong Thiên Môn, Chư Thiên Hiểu đang dốc hết sức thao túng trận pháp, gương mặt béo phì đã đầy mồ hôi, chảy xuống như dòng suối nhỏ.
Trận pháp phòng ngự của Thiên Môn đã mấy ngàn năm chưa mở, lần gần đây nhất mở ra là khi Độc Cô Duy Ngã tới đây.
Năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã đã phá hủy trận pháp một lần, tới bây giờ còn chưa sửa chữa hoàn toàn.
Không phải người của Thiên Môn lười biếng không muốn sửa, mà là bọn họ không sửa được.
Ngày trước, người thành lập Thiên Môn là những cường giả thời thượng cổ, tập hợp lực lượng của tất cả các đại phái trên giang hồ, có vậy mới xây dựng được trận pháp của Thiên Môn.
Tuy sau này thực lực của võ giả Thiên Môn không tệ, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng các đại tông sư trận đạo thời thượng cổ.
Cho nên tuy lúc này Chư Thiên Hiểu dốc hết sức thao túng trận pháp, nhưng lại liên tục thối lui, hắn có thể cảm giác được uy lực của trận pháp đang từ từ suy yếu.
Chư Thiên Hiểu không hề quay đầu lại, giận dữ hét lên: “Huyết Vô Lệ! Ngươi đứng ngây ra ở đó làm gì? Xem kịch à? Còn không truyền cho ta một chút Ngân Linh, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Khóe miệng Huyết Vô Lệ nhếch lên thành nụ cười khó lường: “Vội làm gì? Ngươi không nói thì làm sao ta biết ngươi đang mệt? Yên tâm, ta giúp đây.”
Một luồng huyết ảnh ngưng tụ trong tay Huyết Vô Lệ, ma khí âm trầm và huyết khí dung hợp, hóa thành lưỡi dao sắc bén vô biên.
Huyết Vô Lệ chậm rãi đi tới sau lưng Chư Thiên Hiểu, lưỡi dao đỏ máu đột nhiên đâu vào chính giữa lưng Chư Thiên Hiểu, phát ra một tiếp ‘bụp’ nhỏ, trực tiếp nhô ra phía trước ngực Chư Thiên Hiểu.
Chư Thiên Hiểu đầu tiên là cúi đầu nhìn lưỡi dao đỏ máu trước ngực, lại khó nhọc quay đầu lại, nhìn về phía Huyết Vô Lệ, không thể tin nổi: “Vì... vì sao?”
Cùng là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Chư Thiên Hiểu chỉ am hiểu bói toán thiên cơ và trận pháp, không am hiểu chém giết. Hắn không dễ gì để Huyết Vô Lệ đánh lén thành công.
Nhưng lúc này hắn đang dồn tất cả sức lực và chú ý vào trận pháp, vốn không ngờ Huyết Vô Lệ ngày thường không có thù hận gì với hắn, lại cùng là Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn mà lại đánh lén hắn ngay thời điểm này, cho hắn một đòn trí mạng!
Lưỡi dao đỏ máu trong tay Huyết Vô Lệ đột nhiên bộc phát, ma khí mang đầy khí hết sức lập tức xông vào kinh mạch của Chư Thiên Hiểu, phá tan trái tim hắn.
Tới khi Chư Thiên Hiểu hoàn toàn không còn sinh cơ, Huyết Vô Lệ mới nhún vai nói: “Đừng trách ta, ta chỉ đi sang một con đường khác với các ngươi thôi.
Các ngươi và Quân Vô Thần đã đi tới đường cùng, nhưng ta còn muốn sống, muốn sống tự do!
Làm thần tướng Thiên Môn bỏ đi này, suốt ngày phải lo lắng về xếp hạng thần tướng. Ông đây không muốn sống kiểu ăn bữa nay lo bữa mai như thế nữa!
Qua hôm nay, ta chính là đường chủ của Côn Luân Ma Giáo.. à không, của Thánh Giáo ta. Khi đó ta sẽ đốt thâm chút giấy cho ngươi!”
Huyết Vô Lệ ném thi thể của Chư Thiên Hiểu sang một bên, nhìn trung tâm trận pháp trước mặt gãi đầu, không biết nên dùng thứ này như thế nào.
Nhưng không biết cũng không sao, tuy hắn không biết trận pháp nhưng hắn lại biết sửa trận pháp thì khó chứ phá hoại trận pháp thì đơn giản.
Cho nên Huyết Vô Lệ trực tiếp bộc phát lực lượng mạnh nhất của mình, đánh vào trong trận pháp.
Trung tâm trận pháp của Thiên Môn có mạnh hơn nữa cũng không gánh nổi loại tấn công cả trong cả ngoài như vậy, cho nên ngay sau đó nó trực tiếp sụp đổ.
Lúc này ngay cả Viên Cát đại sư và Triều Hoàng đang tổ chức phá trận cũng sửng sốt, sao thứ này lại miệng cọp gan thỏ như vậy, có thế đã không chống nổi?
Sau khi phá hủy trung tâm trận pháp, thật ra nhiệm vụ của Huyết Vô Lệ đã gần hoàn thành.
Kế hoạch và Sở Hưu cho hắn là ứng biến tùy hoàn cảnh, hắn phá hủy trận pháp, giúp bọn Sở Hưu tiết kiệm thời gian và thương vong. Chỉ riêng công lao này đã đủ cho hắn làm một đường chủ trong Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng Huyết Vô Lệ còn không cam tâm, hay nên nói là hắn nôn nóng muốn chứng minh năng lực của mình, cũng thuận tiện kiếm được ấn tượng tốt trước mặt chủ nhân mới.
Hắn nhìn về đại điện thần tướng Thiên Môn sau phía sau, đột nhiên có một ý tưởng, trực tiếp chạy về phía đó.
Còn lúc này trong chiến trường, Quân Vô Thần vừa nói mình sẽ giết sạch bọn Sở Hưu trước khi võ giả Thiên Môn bại trận, kết quả chỉ trong giây lát, trận pháp đã bị phá hủy.
Không có trận pháp bảo vệ, võ giả Thiên Môn liên tục thất bại, căn bản không có sức hoàn thủ. Chuyện này khiến sắc mặt Quân Vô Thần lập tức hóa thành âm trầm.
Hắn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng không ngươi Ngừng mắng chửi Chư Thiên Hiểu và Huyết Vô Lệ quá rác rưởi, thậm chí không thể bảo vệ trận pháp.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Quân Vô Thần, xem ra người của Thiên Môn ngươi không cứng rắn như tưởng tượng của ngươi.
Ta đã nói mà, các thế hệ môn chủ Thiên Môn các ngươi luôn là loại tự tư tự lợi.
Thiên Môn không chỉ có Cửu Đại Thần Tướng, nếu các ngươi đồng ý, có làm ra chín mươi thần tướng cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng các thế hệ môn chủ Thiên Môn luôn chiếm giữ tài nguyên tốt nhất, thậm chí cố tình chèn ép các thần tướng khác, chính là không muốn thần tướng uy hiếp tới chức vị của mình.
Nhân ngày xưa, quả ngày nay. Nếu khí độ của các thế hệ môn chủ Thiên Môn rộng lượng hơn, đã chẳng đến mức rơi vào tình thế như ngày hôm nay.
Từ nay trở đi, Thiên Môn không còn tồn tại!’
“Không còn tồn tại? Chỉ cần ta còn sống, ta chính là Thiên Môn!”
Sau khi Quân Vô Thần dứt lời, ma ảnh quanh người hắn xông thẳng lên tận trời, Vạn Ma Quy Khư lại được thi triển, trực tiếp bao vây tất cả mọi người.
Cùng lúc đó, Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân hiển hiện sau lưng hắn, đánh về phía Sở Hưu.
Hắn đã nhìn ra, trong năm người này thì thực lực của Sở Hưu mạnh nhất, người duy nhất sở hữu thần thông cũng là Sở Hưu.
Chỉ cần giải quyết Sở Hưu, tất cả đều dễ xử lý.
Khoảnh khắc này, Quân Vô Thần thi triển cả ma cả phật, uy thế vô cùng khủng khiếp.
Trần Thanh Đế, lão thiên sư, Dạ Thiều Nam và Ngụy Thư Nhai, tất cả đều bị vô số ma ảnh lượn quanh, ứng phó rất vất vả.
Sở Hưu nheo mắt, tay niết ấn quyết, trong lòng bàn tay hiện lên phật quang.
Phật quang rực rỡ chói mắt xông thẳng tới tận chân trời, hoa sen thập tự nở rộ, lập tức khiến ma ảnh tan rã sạch sẽ.
Ánh mắt Quân Vô Thần lóe lên sắc thái lạ, thức thần thông thứ hai, đây đã là thần thông thứ hai mà Sở Hưu thi triển.
Võ Tiên cấp bậc y, có một môn thần thông đã chẳng dễ dàng gì rồi, làm sao y sở hữu hẳn hai môn thần thông?
Vạn Hoa Quy Khư đã tan rã, thập tự liên hoa ấn và vòng xoay Lục Đạo Luân Hồi va chạm, lực lượng Lục Đạo Luân Hồi không ngừng mài mòn lực lượng của Thập Tự Liên Hoa Ấn, không ngờ lại dùng võ kỹ đối phó với thần thông, hơn nữa còn ngăn cản được.
Nhưng ngay thời khắc này, Quân Vô Thần lại đột nhiên hành động, thân hình như xuyên qua không gian thời gian, chớp mắt đã tới trước mặt Trần Thanh Đế.
Không ai ngờ Quân Vô Thần vẫn luôn coi Sở Hưu là đối tượng tấn công chính nhưng lúc này lại đột nhiên thay đổi mục tiêu, ngay cả Sở Hưu đang dốc hết sức phòng bị thế công của Quân Vô Thần cũng không kịp phản ứng lại.