Đương nhiên Quân Vô Thần sẽ không sao chép công pháp của Lục Giang Hà, tuy Huyết Thần Ma Công rất thần dị, nhưng đối với Thiên Môn thì công pháp có thần dị hơn thì bọn họ cũng có.
Dưới Thanh Thiên Chiếu Ảnh, tuy thân thể của Quân Vô Thần không bị hủy hoại triệt để như những đối thủ khác của Sở Hưu, nhưng hắn liên tiếp đánh trọng thương Ngụy Thư Nhai và Dạ Thiều Nam, hiển nhiên đã không thể dùng thân thể cũ được nữa.
Nhưng hắn cũng lập tức phát hiện nhược điểm của Thanh Thiên Chiếu Ảnh, đó là không cách nào phá hủy nguyên thần.
Quân Vô Thần cũng tu luyện bí pháp nguyên thần, hiện giờ hắn chỉ dùng lực lượng nguyên thần của mình, bỏ qua thân thể, cưỡng ép điều khiển khí huyết của bản thân mà thôi.
Lực lượng khí huyết hùng hồn ngập trời, Quân Vô Thần hai tay kết ấn, chỉ trong chớp mắt, thân thể đỏ máu của hắn lại hiện lên sáu cánh tay, có chút phong phạm của công pháp Phạm Giáo.
Nhưng cánh tay hắn kết ấn lại là đạo ấn chính tông nhất, là phù ấn đạo gia khiến cả lão thiên sư cũng thấy mặc cảm.
“Năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã phá hủy Thiên Môn ta, hôm nay Sở Hưu ngươi lại muốn hủy lần nữa. Ngươi tưởng mình là Độc Cô Duy Ngã hay sao?
Bây giờ Thiên Môn đã không còn là Thiên Môn năm trăm năm trước, Côn Luân Ma Giáo của hiện tại cũng không phải Côn Luân Ma Giáo của năm trăm năm trước!’
Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười quái dị: “Ngươi sai, làm sao ngươi biết ta không phải?”
Quân Vô Thần còn chưa kịp hiểu rốt cuộc Sở Hưu nói vậy là có ý gì, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi trên tay Sở Hưu đã lóe lên ánh sáng!
Lục Đạo Luân Hồi với ánh vàng hiển hiện giữa không trung, lực lượng nguyên thần khiến tâm thần mọi người xung quanh chấn động.
Ngay khi thấy vòng tay Lục Đạo Luân Hồi, Quân Vô Thần lập tức biến sắc, hắn kinh ngạc quát lên: “Là ngươi...”
Nhưng Quân Vô Thần còn chưa kịp nói xong, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi đã trực tiếp cưỡng ép kéo nguyên thần của Quân Vô Thần vào trong.
Khoảnh khắc này rốt cuộc Quân Vô Thần đã hiểu, vì sao Sở Hưu dám đánh lén Thiên Môn trong thời điểm này, vì sao thực lực của Sở Hưu lại tăng vọt lên như vậy.
Tất cả đều là vì Đại La Thiên!
Khi trận pháp bạo động, hắn đã bị ảo ảnh Lục Đạo Luân Hồi tập kích. Hóa ra đây không phải chuyện bất ngờ gì mà là hành động cố ý của Sở Hưu.
Lần trước trong Đại La Thần Cung, do khoảng cách xa xôi, Sở Hưu không cách nào phát huy lực lượng của vòng tay Lục Đạo Luân Hồi tới mức lớn nhất.
Lúc này mặt đối mặt sử dụng vòng tay Lục Đạo Luân Hồi, Sở Hưu không tiếc lực lượng nguyên thần, dốc toàn lực thi triển, khiến Quân Vô Thần không ngừng trải qua luân hồi trong vòng tay Lục Đạo Luân Hồi.
Ý chí của Quân Vô Thần hết sức cường đại, thậm chí có thể nói là một trong những võ giả có ý chí mạnh mẽ nhất mà Sở Hưu từng thấy.
Y trải qua tận hai mươi lần luân hồi, nhưng vẫn cố gắng chống cự, giữ vững tâm cảnh của bản thân.
Nhưng bên phía Sở Hưu cũng đã tiêu hao phân nửa lực lượng nguyên thần,, tiếp tục hao tổn thì kết cục là lưỡng bại câu thương.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, tất cả ảo ảnh trước mặt Quân Vô Thần biến mất, thoát khỏi luân hồi.
Trải qua hai mươi lần luân hồi, tuy Quân Vô Thần vẫn có thể giữ vững tâm cảnh của bản thân, nhưng ý thức của hắn đã hơi mơ hồ.
Nhưng cảm nhận được mọi thứ xung quanh, Quân Vô Thần lại mở miệng cười ha hả: “Sở Hưu, ngươi không cố nổi phải không?
Ngươi có thể tới Đại La Thiên là cơ duyên và vận may của ngươi, nhưng ngươi muốn diệt Thiên Môn của ta là tử kiếp của ngươi!
Năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã không thể phá hủy Thiên Môn ta, bây giờ ngươi cũng không thể!”
Thân hình Sở Hưu xuất hiện trước mặt Quân Vô Thần, nhíu mày nói: “Ồ, thật à? Năm trăm năm trước ta tha cho Thiên Môn các ngươi chỉ là để các ngươi tiếp tục canh gác con đường nối giữa hạ giới và thượng giới. Còn bây giờ ta không cần các ngươi nữa, các ngươi có cần tồn tại nữa không?’
Quân Vô Thần đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Sở Hưu không đúng, nhưng ngay khoảnh khắc sau tướng mạo Sở Hưu đột nhiên thay đổi, biến thành người mà võ giả Thiên Môn không cách nào quên được, cũng là người mà họ e ngại nhất.
Độc Cô Duy Ngã!
“Không thể nào! Ngươi không thể là Độc Cô Duy Ngã!”
Lúc này tâm cảnh của Quân Vô Thần đã hoàn toàn thất thủ.
Tuy hắn không tin Sở Hưu trước mặt là Độc Cô Duy Ngã, nhưng thần vận hiện lên lại giống hệt hình ảnh Độc Cô Duy Ngã mà Thiên Môn lưu lại!
Độc Cô Duy Ngã mà Sở Hưu đang phác họa ra là dựa theo hình tượng Thiên Hồn.
Còn hình tượng Thiên Hồn giống hệt Độc Cô Duy Ngã, thậm chí giấu được người của Đại La Thiên, càng không nói tới Quân Vô Thần chỉ chứng kiến Độc Cô Duy Ngã trong ấn ký và hình ảnh.
Tâm cảnh của Quân Vô Thần đúng là cực kỳ cứng cỏi, hắn kiêu ngạo, tự phụ, nhưng cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.
Thực lực của Quân Vô Thần cho dù không đến mức xưa nay chưa từng có thì ít nhất cũng hết sức nổi bật trong các thế hệ môn chủ Thiên Môn.
Trong toàn bộ giang hồ này, ngoài Chung Thần Tú, căn bản không có bất cứ ai có thể khiến hắn để vào mắt.
Nhưng người duy nhất khiến hắn cảm thấy thất bại, thậm chí khiến hắn hoảng sợ, không phải Chung Thần Tú mà là Độc Cô Duy Ngã.
Chỉ là một bàn tay ấn ký mà xóa sạch toàn bộ kiêu ngạo và tự phụ của hắn, khiến tâm cảnh của hắn hoàn toàn thất thủ, Độc Cô Duy Ngã.
Lúc này chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tâm cảnh của Quân Vô Thần đã hoàn toàn thất thủ.
Trong Lục Đạo Luân Hồi, cảnh tượng lại xoay chuyển điên cuồng, nhưng lần này Quân Vô Thần không thể trụ vững mà bị luân hồi vô biên vô tận xé tan nguyên thần, xoắn nát chân linh!
Mãi tới thời khắc cuối cùng, chỉ còn một người khắc sâu trong nguyên thần của Quân Vô Thần, Độc Cô Duy Ngã!
Bên ngoài chỉ thấy huyết nhân mà Quân Vô Thần dùng lực lượng nguyên thần ngưng tụ nổ ầm một tiếng, lập tức tiêu tán, hóa thành máu tươi chảy xuống đất.
Sở Hưu thu hồi vòng tay Lục Đạo Luân Hồi, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Trận chiến này đúng là cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải cuối cùng y nhanh chí, nghĩ ra một chiêu phá vỡ tâm cảnh của Quân Vô Thần, có lẽ tới cuối cùng y phải đánh tới mức tiêu hao bản nguyên nguyên thần mới có thể phá vỡ phòng tuyến của Quân Vô Thần.
Lão thiên sư thở dài một tiếng, vỗ ngực nói: “Ai da, đây là lần cuối cùng lão già ta đại chiến như vậy. Nếu thêm lần nữa e là ta phải về trời sớm mất thôi.”
Bên phía Trần Thanh Đế và Dạ Thiều Nam, tuy cả hai đều bị thương nhưng ánh mắt hai người tràn ngập chiến ý, thậm chí còn thấy không thua lỗ.
Thật ra cả hai đều theo đuổi lực lượng cực hạn, đại chiến với cường giả như Quân Vô Thần đã là được lợi không nhỏ.
Ngụy Thư Nhai đi tới hỏi: “Không sao chứ? Quân Vô Thần đã chết hẳn chưa?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không việc gì, chỉ tiêu hao lực lượng quá mức thôi.
Quân Vô Thần đã chết hẳn rồi, chân linh đã bị tiêu diệt trong vòng tay Lục Đạo Luân Hồi.”
Lần trước phá hủy Tu Bồ Đề Thiền Viện, chân linh của Rama đã được cứu. Từ đó trở đi Sở Hưu cũng để ý nhiều hơn.