Hoa Thanh Sơn lại nhìn sang phía Phương Bạch Độ.
“Chi phái Cổ Nguyệt Tôn Giả của ngươi và Trấn Long Thần Tướng là hỗ trợ lẫn nhau, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể hỗ trợ nhau không chỉ ở mặt công pháp mà còn ở đối nhân xử thế.
Đồng sinh cộng tử là đán tán dương, nhưng phải nhớ, không thể tùy ý để một bên hành động theo cảm tính, mà ngươi lại là hành động theo cảm tính cùng với hắn.”
Lúc này Phương Bạch Độ mới thành thật cúi đầu nói: “Đa tạ Thần Tôn dạy bảo.”
Hoa Thanh Sơn chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế chủ, trầm giọng nói: “Chư vị, lần này triệu tập đại hội Cổ Tôn thật ra là có hai chuyện muốn nói với mọi người.
Chuyện đầu tiên là trận pháp phong ấn giữa hạ giới và Đại La Thiên xảy ra vấn đề. Trận pháp phong ấn dưới hạ giới đã biến mất, không bao lâu nữa hạ giới và Đại La Thiên sẽ liên thông.”
Nghe xong câu này, mọi người bên dưới lập tức sửng sốt, sau đó bắt đầu kích động thì thầm to nhỏ, thảo luận về chuyện này.
Một lúc lâu sau, đợi âm thanh của mọi người đều giảm bớt, Hoa Thanh Sơn mới tiếp tục nói: “Chắc chư vị cũng hiểu ảnh hưởng của chuyện này, ta không nói nhiều thêm.
Chúng ta đã vạn năm rồi chưa trở lại đất tổ, rốt cuộc hạ giới có cái gì, chúng ta đều không biết, có lẽ là nguy hiểm, cũng có thể là kỳ ngộ.
Thật ra không phải ai trong giới Cổ Tôn chúng ta cũng thích ở trong rừng sâu khổ tu, chuyện này thì ta biết.
Cho nên lần này nếu có thể trở lại đất tổ, những đại phái ở Đại La Thiên đã đồng ý cho chúng ta một lời hứa, có thể tùy ý thành lập tông môn, bọn họ sẽ không ngăn cản, thậm chí có thể còn nâng đỡ.
Lợi ích ở bốn vực của Đại La Thiên đã cố định, chúng ta khai tông lập phái là cướp đoạt lợi ích của bọn họ, cướp miếng ăn từ miệng những đại phái kia, bọn họ sẽ không đồng ý, nhưng đất tổ ở hạ giới lại không có nhiều quy củ như vậy.”
Nghe xong câu này, những Cổ Tôn ở đây lập tức sửng sốt, sau đó lại hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều trầm tư.
Thành lập tông môn? Không phải không có Cổ Tôn nghĩ tới chuyện này nhưng lại rất ít người làm vậy.
Đối với bọn họ mà nói, thành lập một đại tông môn đỉnh cấp, đó là cướp miếng ăn từ miệng đại phái đỉnh cấp ở tứ vực, chắc chắn sẽ có một trận chém giết.
Còn nếu thành lập tông môn nhỏ, như vậy chẳng có ý nghĩa gì đối với bọn họ, còn không bằng như hiện tại, làm Cổ Tôn thanh cao, dồn sức lực và tài nguyên vào truyền thừa.
Còn cơ hội ở hạ giới và lời hứa của các đại tông môn lại rất đáng để bọn họ suy nghĩ cẩn thận một phen.
Sở Hưu cũng nheo mắt suy nghĩ gì đó, nhưng chuyện mà y suy nghĩ lại là sau khi hai giới thượng hạ liên thông.
Trước đó Sở Hưu không biết phản ứng bên phía Đại La Thiên.
Còn bây giờ xem ra bên phía Đại La Thiên không có hành động gì dư thừa mà lựa chọn cẩn thận đợi trận pháp tự phá hủy, bảo lưu lại Đại La Thần Cung.
Dù sao Đại La Thần Cung cũng tồn tại từ vạn năm trước, tập hợp lực lượng của toàn bộ võ giả hạ giới mới chế tạo ra. Cho dù hiện tại trận pháp phong ấn bị phá hủy, nhưng chỉnh thể của Đại La Thần Cung vẫn còn, vẫn có thể dùng để tu luyện.
Hơn nữa nếu ở hạ giới có bất trắc gì, những tông môn ở Đại La Thiên vẫn có thể dùng Đại La Thần Cung làm trung tâm, bố trí trận pháp phong ấn trở lại.
Đợi sau khi mọi người tiêu hóa xong tin tức này, Hoa Thanh Sơn mới tiếp tục nói: “Còn chuyện thứ hai là về nội bộ Cổ Tôn chúng ta.
Ta già rồi, đã chủ trì mấy đợt đại hội Cổ Tôn rồi.
Trước đó đệ tử của ta gặp bất trắc mất mạng, ta lại tốn thời gian khá lâu mới tìm được Tiêu Dao làm đồ đệ.
Cho nên sau này ta không có thời gian và công sức để ý tới chuyện trong giới Cổ Tôn.
Người tổ chức đại hội Cổ Tôn đợt sau cũng là người nổi bật trong giới Cổ Tôn chúng ta, ta đề cử Tinh Hà Tán Nhân đảm nhiệm.”
Nói xong, Hoa Thanh Sơn chỉ vào đại sĩ thanh niên bên dưới mình.
Nghe xong câu này, mọi người lập tức rối loạn, nói đủ những lời an ủi.
Ánh mắt Sở Hưu lại thay đổi.
Trước đó y đã có suy đoàn còn hiện tại có thể khẳng định, đại sư thanh niên này chính là Tinh Hà Tán Nhân - Mạnh Tinh Hà, vị Cổ Tôn nổi danh cả trong võ lâm bên ngoài.
Sở Hưu và Mạnh Tinh Hà không có thù hận, nhưng vấn đề là y có thù oán với Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành.
Trước đó Sở Hưu đã bày mưu làm Diệp Duy Không trọng thương, cho nên rốt cuộc thái độ của Mạnh Tinh Hà đối với y ra sao, Sở Hưu cũng có thể đoán được.
Nhưng Mạnh Tinh Hà này còn mạnh hơn Diệp Duy Không nhiều.
Hai người đều đã mấy trăm tuổi, Diệp Duy Không tuy còn chưa già nhưng khí huyết đã ngừng tăng trưởng.
Còn Mạnh Tinh Hà hiện tại vẫn có thể duy trì tướng mạo thời thanh niên, đây không phải do hắn sử dụng bí pháp, mà là sức sống và sinh cơ trong cơ thể hắn cực kỳ dồi dào.
Hiện tại Mạnh Tinh Hà đang thể hiện tuổi thọ thật sự của mình, trong tổng số tuổi của hắn, hiện tại Mạnh Tinh Hà đang lúc tráng niên.
Hoa Thanh Sơn thấy mọi người giữ mình lại, không khỏi lắc đầu nói: “Chư vị, ý ta đã quyết, ta thật sự không muốn ngồi trên vị trí này nữa.
Tinh Hà đã là chí cường giả đỉnh phong Võ Tiên cửu trọng thiên, cho dù lão già ta đây dốc toàn lực cũng không bằng hắn. Có hắn đại diện cho giới Cổ Tôn chúng ta, khi đối thoại với người của các đại phái, chúng ta cũng có thêm lòng tin.
Lần này trận pháp dưới hạ giới bị tổn hại, người thay ta bàn bạc với các cường giả đỉnh cấp của các đại phái chính là Tinh Hà. Hôm nay hắn ngồi lên chức vị này là hoàn toàn xứng đáng.”
Trong Đại La Thiên, Võ Tiên cửu trọng thiên là cường giả đứng trên đỉnh phong tuyệt đối.
Tính khắp cả Đại La Thiên chỉ có không tới mười người như vậy, Đạo môn có, Phật môn có Kiếm Trủng cũng có.
Giới Cổ Tôn muốn nói chuyện ngang hàng với bọn họ, đương nhiên cũng phải có cường giả như vậy. Trước đây người này là Hoa Thanh Sơn, còn bây giờ là Mạnh Tinh Hà.
Được Hoa Thanh Sơn đề cử và thực lực bản thân Mạnh Tinh Hà đã thể hiện, mọi người ở đây đều không phản bác, bọn họ cũng không tìm được lý do phản bác.
Hoa Thanh Sơn tùy ý xua tay nói: “Được rồi, lão già ta chỉ muốn nói vậy thôi, tiếp theo mời chư vị tùy tiện trao đổi.”
Một trong những tiết mục chính của đại hội Cổ Tôn là các Cổ Tôn tùy ý trao đổi công pháp vật phẩm, thảo luận võ đạo với nhau, tiết mục này còn khá hòa bình.
Nhưng bên phía Sở Hưu có vẻ khá lạnh lẽo, hầu hết mọi người chỉ nhìn y với vẻ kỳ quái chứ không tới gần.
Đối với Sở Hưu, ở nơi này chỉ có hai loại người.
Một loại là có thù với hắn, một loại là hắn không quen biết.
Có thù thì không cần phải nói, những Cổ Tôn khác cũng không hiểu Sở Hưu, không có giao tình, sao có thể trao đổi?
Hơn nữa nghe nói tên Sở Hưu này làm việc quyết liệt độc ác, giết liền ba vị truyền nhân của Cổ Tôn. Tin đồn như vậy đương nhiên sẽ khiến người ta xa cách.
Nhưng lúc này, một người cao lớn mặc áo đen lại đi về phía Sở Hưu.