Nhưng theo những gì bọn họ biết về Thiên La Bảo Tự, Thiên La Bảo Tự tuyệt đối không thể giấu giếm bọn họ bồi dưỡng được lực lượng cường đại như vậy.
"Không phải Thiên La Bảo Tự, là Đông Vực Sở Hưu!"
A Na Tây La nghe vậy lập tức ngây ngốc, Sở Hưu? Đó là ai?
Trong Vishnu Điện, A Na Tây La gần như chỉ dưỡng lão, cho nên hắn không quan tâm tới một số chuyện.
Lần duy nhất hắn nghe tên Sở Hưu là khi Tân Già La bị giết, lúc này hắn chỉ cảm thấy cái tên Sở Hưu có vẻ quen tai mà thôi, nhưng có thế nào cũng không ngờ lại là Sở Hưu kia.
Gương mặt Âm Đà La nở nụ cười lạnh lùng nói: “Sở Hưu? Tới rất đúng lúc!”
Trước đó hắn còn oán trách lần này không có cơ hội xuất thủ, không ngờ chỉ chớp mắt thôi cơ hội đã xuất hiện.
Lần trước hắn và Sở Hưu giao thủ, thật ra cũng không bại, chỉ bị áp đảo mà thôi, cho nên hắn cực kỳ không cam tâm.
Lúc đầu hắn không hiểu võ đạo của Sở Hưu, trực tiếp bị thần thông của đối phương áp chế.
Nhưng sau khi hắn thích ứng với phong cách chiến đấu của Sở Hưu, thật ra hắn có tự tin sẽ xoay chuyển chiến cuộc.
Nhưng đám người Mộ Bạch Sương lại không chống được áp lực của Lăng Tiêu Vô Cực Ấn nên bỏ chạy trước, hắn cũng không có cách nào, đành phải rời khỏi, bằng không hắn sẽ bị đám người Lăng Tiêu Tông bao vây.
Lần này Sở Hưu còn dám tìm tới cửa, bất luận là y thừa dịp hai phái chiến đấu nhân lúc cháy nhà mà hôi của, hay là cấu kết với đám lừa trọc Thiên La Bảo Tự, mình cũng sẽ cho y có đi mà không có về!
Lúc này bên ngoài Vishnu Điện, hơn vạn tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo đã bày binh bố trận, sẵn sàng tấn công Vishnu Điện.
Trận pháp tổng bộ của Vishnu Điện có uy lực không tệ, cho nên hàng đầu tiên là Viên Cát đại sư và Triều Hoàng đang chỉ huy một số võ giả phá trận, khiến cho toàn bộ Vishnu Điện vang lên tiếng nổ của trận pháp, lung lay như sắp đổ.
Phía sau bọn họ mới là đệ tử tinh nhuệ dưới trướng Sở Hưu đã trải qua trăm trận chiến như đám người Đường Nha. Sau khi trận pháp tan vỡ, người đầu tiên xung phong cũng là bọn họ.
Bao năm qua, những người này theo chân Sở Hưu, không ngừng trải qua từng trận chém giết, sau này lại tới Đại La Thiên tu hành, thực lực bản thân tăng vọt, không kém hơn đệ tử của các đại tông môn đứng đầu, thậm chí còn mạnh mẽ hơn bọn họ.
Dù sao đưa mắt nhìn khắp bốn vực Đông Tây Nam Bắc, không mấy võ giả có nhiều kinh nghiệm chém giết như bọn họ.
Lục Giang Hà đứng sau lưng Sở Hưu, bỗng thấy thổn thức.
Tiếng trống như tiếng sấm, cờ sí bay phất phới, khí thế túc sát ngập trời, cảnh tượng này thật giống lúc giáo chủ dẫn bọn họ công phạt giang hồ!
Chỉ có điều Côn Luân Ma Giáo vẫn là Côn Luân Ma Giáo nhưng giáo chủ không còn là vị giáo chủ năm xưa.
Lúc này Âm Đà La đã dẫn người từ trong đi ra, thấy Sở Hưu ở phía trước, ánh mắt Âm Đà La lóe lên sát ý nồng nặc: “Sở Hưu, ngươi tới cửa chịu chết đấy à?
Ai cũng nói Sở Hưu ngươi là người thông minh, nhưng hôm nay bất luận ngươi cấu kết với Thiên La Bảo Tự hay là tự tung tự tác đến đây, hiển nhiên ngươi đã đi một nước cờ dở. Nước đi này đủ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Có lẽ ngươi cũng không ngờ nổi ta lại ở đây?”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc kỳ dị: “Đúng là không ngờ, nhưng cũng chẳng quan trọng, diệt một Vishnu Điện, kèm theo một phó điện chủ Shiva Điện, như vậy cũng là có lời rồi!”
Không đợi Âm Đà La nói thêm điều gì, Sở Hưu quát lên chói tai: “Giết!”
Trước khi tấn công Vishnu Điện, đúng là Sở Hưu không ngờ Âm Đà La cũng ở đây.
Trong tình báo mà Thiên La Bảo Tự đưa cho y, Vishnu Điện chỉ có một Võ Tiên già nua mà thôi, Sở Hưu ra tay là dễ như trở bàn tay.
Tuy hiện giờ có chút sai sót nhưng cũng không có gì lớn.
Dù sao mục đích của Sở Hưu là đoạt lấy bản nguyên, tiếp theo là tận lực giết chóc suy yếu vũ lực của Phạm Giáo, thêm một Âm Đà La với thiếu một Âm Đà La cũng chẳng vấn đề gì.
Sau tiếng hô giết của Sở Hưu, hai người Viên Cát đại sư và Triều Hoàng liên thủ, trực tiếp nghịch chuyển trận pháp, khiến trận pháp của Vishnu Điện xuất hiện vết rách, hàng loạt võ giả lập tức xung phong lao vào.
Vừa đối mặt, Âm Đà La và A Na Tây La lập tức biến sắc.
Tại Đông Vực, Sở Hưu có danh tiếng rất lớn, trên giang hồ hiện giờ y cũng có tiếng tăm không tệ.
Nhưng vấn đề là tiếng tăm này là của bản thân Sở Hưu, không liên quan gì tới thế lực dưới trướng y, thậm chí mọi người còn không biết thế lực dưới trướng Sở Hưu mạnh tới mức nào.
Còn lúc này đám người Côn Luân Ma Giáo vừa ra tay lại khiến trong lòng Âm Đà La và A Na Tây La đồng thời trầm xuống.
Trần Thanh Đế xuất quyền vô song, Ngụy Thư Nhai ma công uy thế ngập trời.
Hai cao thủ với sức chiến đấu Võ Tiên như vậy sao lại là hạng vô danh cho được?
Còn có Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên, bọn họ đã là người nổi bật trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí có thể so với nửa bước Võ Tiên.
Còn trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần lại có những tinh nhuệ như Đường Nha, Nhạn Bất Quy. Có thể nói những võ giả Côn Luân Ma Giáo dưới trướng Sở Hưu đều đứng trên đỉnh cao của cùng cảnh giới, hoàn toàn có thể sánh vai với Shiva Điện của Phạm Giáo hay Hóa Sinh Các của Thiên La Bảo Tự!
Trần Thanh Đế vung tay với Ngụy Thư Nhai nói: “Ngụy lão, lão già này giao cho ngươi, ta không thích đánh người già. Cái xác rùa đen của Vishnu Điện cứ để ta phế bỏ!”
Thực lực của A Na Tây La cũng khá, nhưng cách xa như vậy mà Trần Thanh Đế vẫn có thể cảm giác được khí tức mục nát trên người hắn.
Sau khi giao thủ với Quân Vô Thần, ánh mắt Trần Thanh Đế đã cất cao, đối thủ như vậy khiến hắn không có chiến ý nổi.
Đương nhiên hắn cũng thấy hứng thú với Âm Đà La, nhưng hắn cũng biết bây giờ mình không phải đối thủ của Âm Đà La.
Hơn nữa trận chiến này yêu cầu phải thật nhanh.
Phải dùng tốc độ nhanh chóng nhất phá tan Vishnu Điện, nhất định phải rời khỏi trước khi Phạm Giáo kịp phản ứng.
Âm Đà La chỉ vào Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Ngươi có biết rốt cuộc hôm nay ngươi...”
Không đợi Âm Đà La nói xong, Sở Hưu cười lạnh đáp: “Lắm lời quá đấy! Ngươi có biết vì sao bao năm qua các ngươi không đấu nổi Thiên La Bảo Tự không? Vì khi Thiên La Bảo Tự ra tay, bọn họ không bao giờ nhiều lời như các ngươi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, không biết Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm đã được chém ra từ lúc nào, đao thế biến mất giữa hư không, mờ mịt vô hình, cho dù là thực lực của Âm Đà La cũng không cách nào nhìn ra rốt cuộc đao thế kia đang ở đâu.
Ánh mắt Âm Đà La lóe lên sát ý nồng nặc: “Cũng được, ngươi đã quyết tâm muốn chịu chết, sao ta phải lãng phí nước miếng.
So với dùng miệng lưỡi, ta cũng thích dùng tay hơn!
Lần trước là ta đã coi thường ngươi, lại thêm đám người Mộ Bạch Sương quá kém cỏi, chạy quá nhanh.
Lần này chúng ta có nhiều thời gian hơn, chậm rãi mà đánh!”
Thậm chí khoảnh khắc Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm tới gần, Âm Đà La vẫn không tìm được tung tích của đao này.