Hơn nữa Côn Luân Ma Giáo không có thành kiến về môn phái, ai tới cũng không cự tuyệt, cho nên càng thu hút các tán tu và các võ giả của môn phái nhỏ. Chuyện này còn khiến cho rất nhiều võ giả tán tu bên phía Nam Vực, Bắc Vực cũng chạy tới gia nhập Côn Luân Ma Giáo.
Đương nhiên bên Tây Vực không có, đám hòa thượng kia chỉ chia làm hai phe, ngoài Tây Vực ra thì không thể đi đâu sống được, cho nên tuyệt đối không tới chỗ bọn họ.
Cực bắc, Thiên Trụ Sơn, Quan Tinh Các.
Lúc này Thanh Vi Tôn Giả Phương Đạo Trần đang thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện diễn ra trong đại điển khai tông lập phái của Côn Luân Ma Giáo.
Cuối cùng Phương Đạo Trần tổng kết lại: “Ta cảm giác tên Sở Hưu kia đã phát hiện bí mật về khí vận. Khi chúc mừng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ khí vận để thăm dò hắn, tuy hắn không có bất cứ phản ứng lạ thường nào, nhưng ta có thể cảm giác được trong một chớp mắt tâm cảnh của hắn đã có một chút biến hóa.
Tuy chỉ là biến hóa rất nhỏ, nhưng trong cảm giác của ta lại như kính hổ nổi sóng, hết sức nổi bật.
Nhưng Sở Hưu kia cũng không phải uy hiếp đối với chúng ta, không ngờ hắn lại tuyên bố trước mặt mọi người, không chỉ các võ giả tán tu có thể gia nhập Côn Luân Ma Giáo, những thế gia nhỏ, tông môn nhỏ cũng có thể gia nhập Côn Luân Ma Giáo.”
Nói đến đây, Phương Đạo Trần cười lạnh một tiếng nói: ”Người khác không biết những tông môn nhỏ thế gia nhỏ đó có đức hạnh ra sao, chứ ta còn lạ gì?
Ai nấy đều là cỏ đầu tường, lát mặt lá trái, chỉ cần Côn Luân Ma Giáo suy yếu, người đầu tiên chạy chắc chắn là bọn họ!”
Mạnh Tinh Hà thản nhiên nói: “Thật ra Sở Hưu biết bí mật về khí vận cũng không có gì là lạ, ta tin rất nhiều người cũng đã biết.
Giáo chủ Phạm Giáo biết, Thế Tôn biết, Đạo Tôn cũng biết.”
Phương Đạo Trần nghi ngờ nói: “Vậy vì sao bọn họ không ra tay cướp đoạt khí vận?”
“Vì khí vận vốn nằm trong tay bọn họ, sao lại phải cướp?”
Mạnh Tinh Hà vung tay, giữa không trung có vô số ánh sao rơi xuống, hắn tiện tay chỉ vào một vệt sáng nói: “Đây là khí vận của Đạo gia, đã được Đạo Tôn nắm trong tay. Hắn muốn tranh đoạt khí vận của toàn bộ Đại La Thiên thì phải đánh bại tất cả mọi người, thật sự trở thành cường giả đệ nhất Đại La Thiên, như vậy mới được.
Nhưng bây giờ hắn không thể, cho nên có tranh đoạt cũng đâu có ý nghĩa gì?
Không nên quá coi trọng khí vận, những người có thể đi tới đỉnh phong không phải vì khí vận lựa chọn họ mà vì khí vận chỉ có thể chọn họ.
Chúng ta đã chậm một bước, cho nên càng phải nhanh chân hơn nữa.”
Phương Đạo Trần hiểu ra. Nhưng ngay lúc này Mạnh Tinh Hà lại đột nhiên nói: “Nhưng vừa rồi những gì ngươi nói về chuyện Sở Hưu sáp nhập thôn tính các môn phái nhỏ là sai, ta không tán thành. Chiêu này của Sở Hưu mới là uy hiếp lớn nhất đối với Tinh Hà Võ Viện của ta!”
Phương Đạo Trần ngạc nhiên nói: “Vì sao?”
Mạnh Tinh Hà lạnh nhạt nói: “Ngươi nói không sai, những môn phái nhỏ kia không có lập trường, chỉ là cỏ trên tường, nhưng với uy thế của Sở Hưu hiện giờ, bọn họ có cơ hội làm cỏ trên tường không? Bọn họ dám chơi trò hai mặt hay sao?
Bọn họ không dám, cho nên chỉ cần một ngày Sở Hưu vẫn còn, bọn họ sẽ phải nghe theo, khí vận của họ cũng bị Sở Hưu nắm trong tay.
Một vạn năm quá lâu, đại kiếp nạn diễn ra, chỉ tranh sớm chiều!
Tương lai ra sao, ta đã không thấy rõ. Sở Hưu lại là người thông minh, hắn đã nắm lấy hiện tại trong tay mình.”
Phương Đạo Trần lập tức trợn tròn hai mắt: “Vậy phải làm sao? Tên Sở Hưu kia uy hiếp lớn đến vậy, chúng ta có nên triệu tập đại hội Cổ Tôn, lợi dụng quy củ trong giới Cổ Tôn để đối phó với hắn không?”
Mạnh Tinh Hà vung tay, khiến ánh sao trước mặt tan biến, nói: “Không cần, vì hiện giờ đang có người hận hắn bằng chết.”
Cùng lúc đó, trên Thông Thiên Kiếm Phong của Thiên Hạ Kiếm Tông.
Mộ Bạch Sương từ Côn Luân Ma Giáo trở về, vừa gặp La Sơn hắn đã lập tức nói: “Tông chủ, ta đề nghị tổng tấn công Đông Vực, diệt trừ Côn Luân Ma Giáo!”
Mộ Bạch Sương lựa chọn như vậy không phải vì hắn thù hận Sở Hưu, mà vì hắn rất nóng lòng.
Ngày nào chưa trừ Sở Hưu, chưa diệt Côn Luân Ma Giáo, ngày đó Thiên Hạ Kiếm Tông không cách nào nhúng tay vào Đông Vực.
La Sơn bình tĩnh nhìn Mộ Bạch Sương hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã thấy gì? Lý do đâu?”
Mộ Bạch Sương luôn rất ít nói nhưng lúc này vẫn thuật lại tỉ mỉ những chuyện mình đã chứng kiến ở Côn Luân Ma Giáo cho La Sơn.
Cuối cùng Mộ Bạch Sương trầm giọng nói: “Thực lực của Sở Hưu còn chưa cường đại tới mức khiến cho Thiên Hạ Kiếm Tông ta hay Nam Vực phải e ngại.
Nhưng tốc độ phát triển của hắn thật quá khủng khiếp.
Côn Luân Ma Giáo nằm ở khu vực Nam Man, không lật tung hắn lên thì tông môn Nam Vực ta vĩnh viễn không thể chạm tay vào Đông Vực.”
La Sơn hơi ngạc nhiên nhìn Mộ Bạch Sương: “Hiếm có ai khiến ngươi e ngại tới vậy.”
Mộ Bạch Sương trầm giọng nói: “Sở Hưu kia đáng cho chúng ta e ngại. Đương nhiên nếu tông môn Nam Vực chúng ta không có ý vươn tay sang Đông Vực, Sở Hưu kia có mạnh hơn nữa thì chúng ta cũng không cần e ngại.”
La Sơn khẽ lắc đầu nói: “Xem ra suy nghĩ của các ngươi rất giống nhau.”
Mộ Bạch Sương ngạc nhiên: “Chúng ta? Còn có ai nữa?”
La Sơn không nói gì, chỉ vung tay lên, một ông lão mặc cẩm bào màu lam nhanh chân đi vào trong điện.
"Diệp thành chủ!"
Mộ Bạch Sương lập tức giật mình, hắn không ngờ lại thấy Diệp Duy Không ở nơi này.
Không sai, người xuất hiện trước mặt bọn họ chính là vị thành chủ đã lâu không xuất hiện trên giang hồ của Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không.
Trong lúc Sở Hưu tổ chức lễ mừng khai tông lập phái, toàn bộ bốn vực của Đại La Thiên đến chúc mừng, Diệp Duy Không lại một thân một mình tới Thiên Hạ Kiếm Tông ở Nam Vực, rốt cuộc là vì điều gì, không cần nói cũng biết.
Diệp Duy Không điềm nhiên nói: “Mộ kiếm tôn, đến giờ ngươi mới cảm thấy Sở Hưu đáng e ngại hay sao? Đáng tiếc đã muộn mất rồi.”
Mộ Bạch Sương trầm giọng nói: “Bây giờ còn chưa muộn, chỉ là vừa vặn. Diệp thành chủ xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ngươi định ruồng bỏ Đông Vực?”
Diệp Duy Không đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười đầy phẫn nộ và không cam lòng.
“Ruồng bỏ Đông Vực? Nực cười, đúng là nực cười!
Đông Vực là Đông Vực của Lăng Tiêu Tông, là Đông Vực của Hoàng Thiên Các, nhưng lại không phải Đông Vực của Hàn Giang Thành ta!
Xưa nay không phải thứ của ta, sao lại nói là ruồng bỏ?”
Trong lúc Sở Hưu phát thiệp mời khắp nơi, mời bốn vực tới xem lễ, Diệp Duy Không đã đến Thiên Hạ Kiếm Tông.
Thật ra, tuy Diệp Duy Không bị Sở Hưu lừa gạt phải ở lại Hàn Giang Thành khiêm nhượng dưỡng thương, nhưng hắn còn chưa nảy sinh ý định ruồng bỏ Đông Vực, liên thủ với võ lâm Nam Vực.
Còn người khiến hắn có ý đồ này, vẫn là chính Sở Hưu.
Sở Hưu thành lập Côn Luân Ma Giáo khiến tâm tính Diệp Duy Không hoàn toàn mất cân bằng.
Hắn phẫn nộ, hắn không cam lòng, thậm chí ghen tị, ghen tị với Sở Hưu!