Phất trần trong tay Đạo Tôn cuốn ra, kéo giáo chủ Phạm Giáo về phía sau, tiếp đó chắp tay với Chung Thần Tú, trầm giọng nói: “Vị cư sĩ này, chúng ta không có ác ý.
Nhưng nơi này là đất tổ của chúng ta, hôm nay phong ấn đã bị hủy hoại, chúng ta về đất tổ thì có gì sai?”
Thấy giáo chủ Phạm Giáo và Đạo Tôn không ra tay nữa, con mắt thứ ba trên trán Chung Thần Tú khép lại, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đã vứt bỏ đất tổ của mình, nó đã bị hủy diệt rồi. Nơi này là Hạ Phàm Thiên, không phải đất tổ của các ngươi.”
Đạo Tôn thở dài một tiếng nói: “Lựa chọn của tổ tiên, chúng ta là hậu bối không tiện đánh giá.
Nhưng cho dù nơi này là Hạ Phàm Thiên hay Thượng Phàm Thiên, nó cũng có di tích của tổ tiên chúng ta, có truyền thừa của tổ tiên chúng ta, vì sao lại không phải là đất tổ?
Chúng ta trở lại đất tổ, không phải mang tới giết chóc mà đưa tới truyền thừa võ đạo, là hưng thịnh cho võ đạo.
Tam Thanh Điện sẽ mở phân điện dưới hạ giới, mỗi tháng đều có cường giả Võ Tiên khai đàn giảng đạo, tất cả các võ giả, bất luận Đạo Phật Ma, bất luận là tán tu hay tông môn đều có thể tới nghe giảng.”
Mạnh Tinh Hà cũng nói: “Tinh Hà Võ Viện cũng vậy, tất cả các võ giả hạ giới đều có thể gia nhập Tinh Hà Võ Viện bất cứ lúc nào, cũng có thể thối lui bất cứ lúc nào, tuyệt đối không ngăn cản.”
Vừa nói xong câu này, đám người võ giả lập tức trợn tròn hai mắt.
Chuyện hôm nay khiến bọn họ quá chấn động, tới giờ còn chưa tiêu hóa xong.
Nhưng trước đó bọn họ luôn giữ thái độ cảm giác đối với những võ giả ở Đại La Thiên, có điều không ai ngờ võ giả Đại La Thiên lại đồng ý công khai giảng đạo, truyền thụ võ đạo trong cảnh giới Võ Tiên, như vậy có khác nào tặng không bí tịch cho người khác?
Tuy hiện tại ở hạ giới nguyên khí dư dả, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã không phải đỉnh phong, Võ Tiên trong tầm tay, nhưng đối với đa số các võ giả, bọn họ không có kinh nghiệm xung kích lên cảnh giới Võ Tiên, chỉ có một số ít thiên tài tuyệt thế như Dạ Thiều Nam và lão thiên sư mới có thể bước lên cảnh giới Võ Tiên trong điều kiện thiếu thốn kinh nghiệm, nguyên khí chưa bộc phát.
Bây giờ có người đồng ý tặng không những thứ này, có thể nói bọn họ đã thật sự mang lại một thời hưng thịnh mới cho võ đạo.
Nhưng Chung Thần Tú lại lắc đầu nói: “Vì sao các ngươi tới, các ngươi mang tới điều gì, ta đều không quan tâm. Nhưng dựa theo nhân quả, giờ khắc này các ngươi không nên xuất hiện ở đây.”
Đạo Tôn khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Vậy rốt cuộc là nhân quả gì quy định chúng ta không thể xuất hiện dưới hạ giới?
Nhân quả nhân quả, có nhân mới có quả, cái gì là nhân? Cái gì là quả?
Bây giờ chúng ta đã xuất hiện ở đây, vậy nhân quả này còn hữu dụng không?”
Câu hỏi liên tiếp này khiến Chung Thần Tú đứng sững lại tại chỗ, nửa ngày sau hắn mới lắc đầu nói: “Ta không biết.”
Lần này tới phiên đám người Đạo Tôn ngây ngẩn.
Giáo chủ Phạm Giáo tinh thần có vấn đề, bây giờ bọn họ cảm thấy tinh thần Chung Thần Tú này cũng có vấn đề.
Vừa rồi chính ngươi nói người ở Đại La Thiên hạ giới là vi phạm nhân quả, kết quả chính ngươi cũng không biết rốt cuộc nhân quả là gì, sao còn đứng đó ngăn cản bọn họ?
Nhìn trận pháp đã vỡ vụn của Thiên Môn, Chung Thần Tú nói: “Từ khi trận pháp kia bị phá hủy, nhân quả đã thay đổi, trở nên khác với trước kia.
Ta không biết rốt cuộc các ngươi sẽ tạo ra nhân quả ra sao, nhưng nếu các ngươi khăng khăng không trở lại Đại La Thiên, nhân quả sẽ càng vặn vẹo, số mệnh kết quả đều bất đồng.”
Đạo Tôn chỉ lên trời, lạnh nhạt nói: “Chúng ta tu luyện cả đời, chẳng qua là vùng vẫy với trời, giành lại sự sống.
Chúng ta tin tưởng nhân quả, nhưng không tin vào số mệnh.
Nếu chuyện gì cũng được định sẵn từ lúc sinh ra, vậy vì sao chúng ta lại phải vất vả chăm chỉ tu luyện, tranh đấu với thiên địa này?”
Chung Thần Tú khẽ thở dài một tiếng, đây là lần duy nhất Sở Hưu thấy Chung Thần Tú thể hiện cảm xúc. Trong quá khứ cho dù thế nào hắn cũng như một người máy, không có bất cứ biểu cảm nào.
“Tự giải quyết đi.”
Lưu lại một câu như vậy, Chung Thần Tú trực tiếp đạp lên không trung đi về phía đông, lần này hắn không đi sai hướng nữa.
Chung Thần Tú xuất hiện không chỉ khiến võ giả Đại La Thiên khó hiểu, ngay cả võ giả hạ giới cũng vậy.
Đương nhiên khiến bọn họ khiếp sợ hơn hết là thực lực của Chung Thần Tú.
Xưa nay bọn họ chưa từng nghĩ tới vị thiên chủ Đại Tự Tại Thiên xuất quỷ nhập thần này lại có thực lực khủng khiếp tới vậy, có vẻ như ngay cả cường giả Đại La Thiên cũng không địch nổi hắn.
Còn những võ giả Đại La Thiên cũng thu hồi sự khinh miệt đối với hạ giới.
Dù sao số võ giả hạ giới bước vào Võ Tiên chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa xét theo truyền thừa thì đám người mình mới là kế thừa toàn bộ truyền thừa của võ giả thượng cổ vạn năm trước, còn những võ giả hạ giới chỉ kế thừa một số thứ lặt vặt, thậm chí còn không có thần thông.
Nhưng sau khi Chung Thần Tú xuất hiện, bọn họ lại phát hiện có vẻ như nước ở đất tổ trong truyền thuyết này rất sâu.
Lần này Đại La Thiên trở lại đất tổ, đám người Đạo Tôn phát hiện những gì mình tính toán trước đây có vẻ mất tác dụng, có quá nhiều thứ bất ngờ.
Đạo Tôn trầm giọng nói: “Chư vị, chúng ta đi đây, sự vụ hạ giới giao cho những người khác trong tông môn của mình xử lý đi.”
Nói đoạn, trong các tông môn đều có vài người đi ra, tất cả đều là cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên hoặc bát trọng thiên, hay loại Võ Tiên vừa thăng cấp có tiềm lực vô hạn như Hứa Quy Sơn, tổng cộng mười mấy người đi thẳng về phía nam.
Hiển nhiên Mộ Bạch Sương của Thiên Hạ Kiếm Tông biết gì đó, nhưng hắn do dự một chút, thấy đám người Đạo Tôn đi khỏi nhưng không có hành động gì.
Sở Hưu nhíu mày, hình như những chí cường giả của Đại La Thiên có ước định gì đó, bọn họ về hạ giới không phải chỉ là tranh đoạt khí vận, khai tông lập phái dưới hạ giới.
Lúc này Lục Trường Lưu lại gần, còn định trò chuyện với Ninh Huyền Cơ, dù sao đây cũng là sư tổ của bọn họ.
Nhưng Ninh Huyền Cơ lại không để ý tới hắn mà đi thẳng về phía Sở Hưu, trực tiếp hỏi: “Tiểu tử, Thiên Môn là bị ngươi diệt, vậy bản nguyên cực dương trong Thiên Môn đang trên người ngươi phải không?
Đừng căng thẳng, đạo gia ta có lấy cái đó cũng vô dụng, không cướp của ngươi đâu.
Đương nhiên, nói theo cách khác, nếu đạo gia ta thật sự muốn cướp, ngoài ngoan ngoãn chịu đựng ra thì ngươi còn làm được gì?”
Sở Hưu cười ngượng ngùng nói: “Nếu Ninh tiền bối thật sự muốn, chắc chắn ta sẽ dâng bản nguyên cực dương lên.”
Ninh Huyền Cơ như cười như không nói: “Tiểu tử ngươi nhiều tâm cơ lắm, nếu ta cướp thật, ngươi có thả Độc Cô Duy Ngã ra không?
Được rồi, không nhiều lời với ngươi nữa, tiểu tử, chúng ta trao đổi đi.
Đi với ta tới Đông Hải một chuyến, ta muốn mượn bản nguyên cực dương trên người ngươi một chút.
Bây giờ chắc thực lực của ngươi đang là tứ trọng thiên đỉnh phong, sau khi thành công ta có biện pháp giúp ngươi tăng lên ngũ trọng thiên, thấy sao?”
Sở Hưu không cần suy nghĩ lập tức trả lời: “Xin làm theo lời tiền bối.”